“Không trùng hợp.” Sắc mặt của Bùi Ngôn Khanh lạnh xuống, “Hôm nay tôi vẫn ở chỗ này.”
Tô Niệm Niệm làm gì có tâm trạng đấu võ mồm với anh, cô che mặt, nằm thẳng băng trên giường như xác chết.
“Anh mau đi về đi.” Ngay cả ánh mắt Tô Niệm Niệm cũng không dám để lộ ra, “Bảo Ninh Ninh đến đây.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt của Bùi Ngôn Khanh càng trầm hơn, “Nếu tôi không đi thì sao?”
Có lẽ thật sự hôm nay thời tiết quá nóng, cơn bực bội trong người anh càng tăng lên, có xu hướng át đi lý trí của anh, nhìn thấy Tô Niệm Niệm tránh né, anh liền muốn chống lại cô.
Tô Niệm Niệm cảm thấy rất tức giận với những bất bình tích tụ trong vài ngày qua và tình trạng khó khăn hiện tại.
Bùi Ngôn Khanh vĩnh viễn là người kiểm soát mối quan hệ của bọn họ, cảm thấy cô phiền liền chọn cách không để ý, bây giờ bảo anh đi anh lại không đi.
Cô không tìm anh, anh vĩnh viễn không nhớ đến cô.
Tô Niệm Niệm khàn giọng, ánh mắt đầy vẻ hoài nghi nói: “Thế anh dùng thân phận gì đến đòi quản em?”
Cô nghiêng đầu: “Em đều không cần.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt của Bùi Ngôn Khanh ngưng đọng, như đang nhuộm một tảng băng lớn.
Một lúc lâu.
“Được.” Môi anh mím chặt, liếm môi nói: “Thế sau này tôi không quản em nữa.”
“Đợi Ninh Ninh đến, tôi đi.”
Tô Niệm Niệm cụp đôi mắt đang run lên của mình xuống, yết hầu chua chát, đau rát như bị nhét bông.
Là cô quá kích động và bốc đồng đẩy người ta càng ngày càng xa mình.
Tô Niệm Niệm đưa tay lên dụi mắt, không dám nhìn vào đôi mắt u ám của Bùi Ngôn Khanh.
Trong căn phòng yên ắng đến mức gần như khiến người ta nghẹt thở.
Cô thầm đếm đồng hồ, đợi Sở Ninh đến.
Mãi cho đến khi trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên tiếng của Bùi Ngôn Khanh, vừa trầm vừa khan: “Chê tôi phiền?”
Tô Niệm Niệm cắn môi, cảm thấy anh quả nhiên không nói lý lẽ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em không dám.” Tô Niệm Niệm nhắm mắt.
Bùi Ngôn Khanh nhìn bóng lưng rõ ràng đang không chịu nói chuyện của cô, trầm mặc một lúc, nhỏ giọng nói: "Tôi có gì không đúng, em nói ra được không.”
Bùi Ngôn Khanh cụp mắt, cười tự giễu.
Ngay cả anh cũng không tài nào lí giải được hành động như thế này của mình.
Anh kiềm chế bản thân để giữ khoảng cách, nhưng khi cô gái nhỏ thực sự phớt lờ mình, anh lại là người không thể trốn thoát.
Lý trí đang bị phá vỡ, vì không thể xác định được lập trường, dường như sự lựa chọn duy nhất là làm theo trái tim.
“Không có.” Tô Niệm Niệm nhỏ giọng nói.
Bùi Ngôn Khanh nhìn chằm chằm cô: “Thế tại sao em đuổi tôi đi?”
Tô Niệm Niệm mím môi, nghĩ cách cho bản thân mình đường lui, còn chưa kịp nghĩ nên nói thế nào thì cô thấy Bùi Ngôn Khanh đột nhiên lại gần hơn.
Nhiệt độ và độ ẩm dưới cơ thể nhắc nhở cô rằng cô có thể chết bất cứ lúc nào, Tô Niệm Niệm hoảng sợ đến mức suýt ngã khỏi giường.
Bùi Ngôn Khanh vốn cũng chỉ là muốn chỉnh kim cho cô, cô gái nhỏ cứ nhích đến nhích lui, cũng không biết có lệch kim không, ai ngờ vừa nhích lại gần Tô Niệm Niệm như một con cá chép lật người từ trên giường.
Tô Niệm Niệm bất động, Bùi Ngôn Khanh còn chưa biết, vừa động đậy anh đã nhìn thấy dấu vết trên giường.
Bùi Ngôn Khanh quả thật hơi sững người mấy giây, vừa nhìn lại đã thấy dáng vẻ cực kì tức giận của Tô Niệm Niệm, nhất thời anh hiểu ra tất cả.
Anh khóc không được, cười không xong, cơn bực bội trong lòng nhất thời vơi đi hơn nửa: “Là vì cái này mà đuổi tôi đi”
Tô Niệm Niệm cúi đầu, cả vành tai cũng đỏ lên, hận không thể ngồi lên sao hỏa đăng xuất hỏi địa cầu.
“Anh mau đi đi, đừng nhìn.” Tô Niệm Niệm che mắt.
Nhân sinh tại thế, đâu đâu cũng là khó khăn.
“Không sao.” Giọng nói nhàn nhạt của Bùi Ngôn Khanh, lại nhìn đồng hồ: “Tôi sẽ bảo Sở Ninh mang cho em…”
“Tự em nói!” Mặt Tô Niệm Niệm đỏ bừng bừng.
Bùi Ngôn Khanh: “Mang cho em cơm.”
Tô Niệm Niệm: “….”
Được rồi, hóa ra hai người nghĩ không giống nhau.
Bùi Ngôn Khanh an ủi: “Tôi là bác sĩ, chuyện này không cần phải ngại.”
Tô Niệm Niệm: “….”
Nhưng trường hợp của cô khá đặc biệt, loại có thể đưa vào gia phả.
Tô Niệm Niệm nhúc nhích cái chân, quyết định tử thủ đến cùng, cùng nhau kéo Bùi Ngôn Khanh xuống ngựa, cô bình tĩnh chớp mắt: "Được, vậy anh đi mua cho em đi."
Cô lại nắm lấy ống tay áo của Bùi Ngôn Khanh, dùng đầu ngón tay vuốt ve khuy tay áo màu xám bạc, thận trọng nói: "Được không?"
Ánh mắt Bùi Ngôn Khanh chạm mắt cô, một giây, hai giây,bại trận rồi.
“Được.”
Siêu thị trong trường.
May mà đang là giờ cơm trưa, người trong siêu thị không nhiều.
Lúc Bùi Ngôn Khanh vén rèm cửa đi vào, dưới mái hiên liền vang lên tiếng chuông gió lanh lảnh.
Các nữ sinh đang ngồi bên chiếc bàn nhỏ đang uống nước lạnh ngước mắt lên, sau đó đồng loạt quay đi chỗ khác, nhìn nhau trao đổi ánh mắt, trong mắt đối phương đều có sự phấn khích khi nhìn thấy anh chàng đẹp trai.
Mấy người họ âm thầm xì xào.
“Aaaaaa, soái ca cực phẩm này từ đâu đến vậy! Hu Hu Hu, tớ yêu quá, các cậu xem giúp tớ đi, một lát nữa tớ phải chụp lén rồi đăng lên diễn đàn mới được.”
“Gì chứ, trực tiếp luôn đi!!!”
“Soái ca nhìn có vẻ không dễ gần lắm, không dám đâu.”
“Bỏ đi, vẫn là để tớ đi theo soái ca, chụp một tấm đăng lên diễn đàn thôi.”
Ánh mắt Bùi Ngôn Khanh kiên định đi về phía khu bán đồ dùng hàng ngày.
Nhìn cả dãy gói đỏ đỏ xanh xanh, anh khó chịu xoa xoa đầu ngón tay, nhất thời không biết chọn thế nào.
275mm là dài cỡ nhiêu, đủ chưa.
Sắc mặt Bùi Ngôn Khanh không thay đổi anh đưa tay lên đo thử, đột nhiên nhắm mắt hít một hơi thật sâu.
Trên kệ chất đầy túi trong suốt, anh quay người lấy một chiếc cặp đi học trên giá, lấy một lốc đủ kiểu dáng, sau đó cầm chiếc túi sải bước đi tới quầy thu ngân.
“Cộng cái túi.” Bùi Ngôn Khanh cụp mắt, bình tĩnh nói: “Kèm với mấy thứ ở bên trong luôn.”
Nhân viên tính tiền: “Dạ được.” Cô kéo dây kéo túi, nhìn thấy băng vệ sinh bên trong, động tác hơi khựng lại, bất giác ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
Trông như thế này, có vẻ như không giống người thích sưu tập đồ dùng đặc biệt này.
Cô lặng lẽ lấy băng vệ sinh bên trong ra quét mã từng gói, quét xong một gói, người đàn ông nhanh chóng cho vào cặp sách, chỉ mất chưa đầy ba phút để thêm hơn chục gói quét mã vào.
Sau đó nhìn người đàn ông kiên định bình tĩnh như thế này, không quay đầu nhìn lại cứ thế bước ra khỏi cửa hàng.
Trông như đang xấu hổ bỏ chạy vậy.
“Sao rồi sao rồi?! Chụp được chưa?”
“Soái ca đi mất tiêu rồi.”
Nữ sinh đi qua với sắc mặt kì lạ, “Chụp được rồi.”
Cô đưa điện thoại cho bạn học cùng coi.
Khuôn mặt nghiêng của người đàn ông tinh xảo, giống như tác phẩm thủ công hoàn hảo nhất của Thượng đế, nhưng anh lại nhìn chằm chằm vào cái kệ trước mặt, như thể đang suy nghĩ về vấn đề rắc rối nhất.
Mấy người sinh viên nhìn đồ trên kệ hàng rồi chìm vào trong cơn trầm mặc.
“Cậu đăng lên diễn đàn chưa?”
“Đăng rồi á.”
“Kệ hàng có khảm ô đồ không?”
“Không có.”
“….”
Lúc Bùi Ngôn Khanh quay về, Sở Ninh còn chưa