Sáng sớm lờ mờ.
Sở Ninh nghe thấy tiếng chuông điện thoại bất tận từ giường đối diện, Sở Ninh bực bội vò đầu bứt tóc, từ trên giường nhảy xuống, bước tới, lấy điện thoại của Tô Niệm Niệm ra, đang định tắt máy thì nhìn thấy người gọi đến, động tác cô khựng lại, rồi chọn nhấn nghe.
Cô liếc nhìn sang Tô Niệm Niệm đang ngủ say, mặt hơi đỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điện thoại gọi đến nhiều lần như vậy mà cô lại không hề tỉnh.
“Nha đầu, anh đến trước cổng trường em rồi, mang đồ ăn sáng đến cho em nữa.”
Sở Ninh ngơ ra.
Cô xin thề, lớn đến chừng này tuổi chưa bao giờ có cơ hội được nghe cậu nhỏ dùng giọng điệu dịu dàng như nước thế này để nói chuyện với cô luôn.
Cô nhìn đồng hồ.
Hay lắm, vừa mới 7 giờ rưỡi.
Ai lại đi hẹn hò vào cái giờ giấc âm u như này vậy trời!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sở Ninh hắng giọng, tàn nhẫn nói: “Cậu nhỏ, bạn gái của cậu còn chưa tỉnh dậy.”
Bên đầu dây kia trầm mặc một lúc.
“Thế để cô ấy ngủ thêm chút đi, 8 giờ còn chưa tỉnh thì con gọi cô ấy dậy, phải ăn sáng.”
Sở Ninh lúc này không có nhiều kiên nhẫn, cô thẳng thừng nhéo má Tô Niệm Niệm, “Tô nha đầu, dậy nè!”
“Cậu không nỡ gọi thì để con gọi.” Sở Ninh tàn nhẫn nói với đầu dây bên kia: “Tô nha đầu cần ngủ, còn con thì không cần ngủ hả?”
Bùi Ngôn Khanh nhàn nhạt nói: “Con đợi lát có thể ngủ rồi.”
Mẹ ơi!
Tô Niệm Niệm bị gọi phải thức dậy, không kiên nhẫn nhíu mày, tức giận dẫy trên giường, đánh vào tay Sở Ninh, “Đừng có làm ồn xem nào.”
Sở Ninh đưa điện thoại áp vào tai cô, không chút khách khí nói: “Là người đàn ông của cậu làm ồn đấy, không phải tớ.”
“Bảo anh ấy đừng làm ồn nữa.” Tô Niệm Niệm kéo chăn qua đầu, vô thức nói, “Còn làm ồn nữa tống vào lãnh cung đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên kia đầu dây điện thoại im lặng, tức đến mức bất lực: “Đặt báo thức 8 giờ cho cô ấy đi, cậu cúp đây.”
Sở Ninh: “.....”
Bùi gia của cô sắp chết rồi!
Lúc gần 9 giờ Tô Niệm Niệm mới từ từ đi ra đến cổng trường.
Vốn dĩ khi ra ngoài cô chỉ mặc một chiếc áo phông trắng, nhưng khi gần đi cô quyết định mặc chiếc áo khoác mua lần trước, kéo khóa hết nất, mặt giấu sau cổ áo.
Khi cửa xe được mở ra, Bùi Ngôn Khanh đang chăm chú nhìn vào điện thoại, thậm chí không để ý rằng cô đã đi tới, Tô Niệm Niệm lướt qua màn hình, còn chưa kịp nhìn rõ thì màn hình đã đột ngột tắt.
Vốn dĩ cô không cho rằng có vấn đề gì, nhưng Bùi Ngôn Khanh làm như vậy đột ngột khiến nó trở nên rất có vấn đề.
Tô Niệm Niệm híp mắt, “Ban ngày ban mặt, anh đang xem cái gì đáng xấu hổ phải không?”
Bùi Ngôn Khanh: “....” Anh đưa tay ra gõ vào trán cô, biểu cảm bất lực: “Trong đầu em chứa cái gì vậy hả?”
Tô Niệm Niên có tự giác lấy bữa sáng trên bàn ra, cắn một miếng bánh mì nướng, mở miệng nói: "Anh đó."
Bùi Ngôn Khanh dừng lại, nhớ tới cô đã để anh ở đây và ngủ hơn một giờ, tức giận cười: "Bớt đi.”
“Vừa rồi anh còn chưa nói anh đang nhìn cái gì?” Tô Niệm Niệm liếc nhìn mặt anh, thấy đôi môi mỏng của anh nhếch lên, nhịn một lúc lâu không lên tiếng.
Tô Niệm Niệm cố ý chọc tức anh: “Không nói chuyện ở đây của em chính là ngầm thừa nhận anh đang làm chuyện bậy.”
Bùi Ngôn Khanh lái xe, ánh mắt vẫn tập trung nhìn ở phía trước, đối mặt với ánh mắt dò xét bên cạnh, anh kiên nhẫn giải thích: “Anh đang xem múa.”
“Hả?” Tô Niệm Niệm xù lông, mở to mắt nhìn anh, “Vậy mà anh lại lén sau lưng em xem người khác múa hả?”
Cô dùng sức cắn miếng bánh mì nướng, giận dỗi nói: “Chúng ta chiến tranh lạnh một ngày đi.”
Mi tâm của Bùi Ngôn Khanh giật giật, bất lực nói: “Sao em biết không phải là đang xem em hả?”
Tô Niệm Niệm nhất thời im bặt.
Một lúc sau cô lén nhìn người đàn ông này, sau đó khóe môi bất giác cong lên: “Đây là cảm giác được người ta điên cuồng ái mộ sao?”
Bùi Ngôn Khanh: “....”
Xuống xe, Tô Niệm Niệm ló mặt ra từ trong cổ áo, ngước mắt nhìn biệt thự, cô bĩu môi: “Sao lại đến nhà anh rồi?”
Cô nhéo tay Bùi Ngôn Khanh: “Tư mã chiêu lâm!” *
Bùi Ngôn Khanh gõ vào ót cô, kéo người đi vào thang máy, anh nhàn nhạt nói: “Rốt cuộc ai mới là tư mã chiêu lâm hả.”
“Chủ động hôn anh là em, hôn rồi bỏ chạy lấy người cũng là em đấy.”
Tô Niệm Niệm: “.....”
Cái trò này vẫn chưa chịu kết thúc à?
Cô thoải mái bước vào nhà, nhìn trái nhìn phải rồi đi đến ghế sofa như người không xương. Động tác hơi lớn, ảnh hưởng đến chỗ cơ bắp bị thương, cô đau đến cau mày, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì.
Tô Niệm Niệm tìm một vị trí thoải mái, ngước mắt lên và nhìn thấy Bùi Ngôn Khanh đang đi về phía cô với một chiếc hộp
Sau khi đặt cái hộp xuống, Bùi Ngôn Khanh nửa ngồi xổm trước mặt cô, cụp mắt xuống, từ từ cởi cúc áo, để lộ cánh tay gầy guộc trắng nõn.
Tô Niệm Niệm bị ám ảnh bởi vẻ đẹp, nhìn chằm chằm vào chuyển động của anh ấy một cách xuất thần.
Một lúc sau, Bùi Ngôn Khanh ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Cởi áo khoác ngoài ra đi.”
Tô Niệm Niệm ngây ngốc, ấp úng nói: “Ban, ban ngày ban mặt, anh muốn làm gì vậy?”
Con ngươi đen nhánh của Bùi Ngôn Khanh như điểm sơn, ẩn ẩn lộ ra một tia ý cười, ngữ khí có chút trêu chọc: "Em cảm thấy thế nào?"
Nói xong, không đợi Tô Niệm Niệm trả lời, anh hỏi: “Anh cởi cho em nhé?”
Tô Niệm Niệm sững người, mất tự nhiên vuốt ve hai sợi tóc dựng ngược trên đỉnh đầu, tránh đi ánh mắt của anh, nhỏ giọng nói: "Lần này không được.”
“Em còn chưa chuẩn bị tốt.”
Bùi Ngôn Khanh cũng không nhịn được, anh nghiêng đầu, giọng nói mang theo ý cười, “Không cần chuẩn bị, cứ giao hết cho anh là được rồi.”
Tô Niệm Niệm đan tay vào nhau, nhìn thấy Bùi Ngôn Khanh đang đưa tay về phía cô.
Bùi Ngôn Khanh vốn chỉ muốn xắn ống quần của cô gái nhỏ này lên, thấy cô như con chim non sợ hãi né tránh hai chân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong mắt nai con lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Làm sao có thể ở trên sô pha? Quá tùy tiện."
“Phụt.” Bùi Ngôn Khanh quả thật không nhịn nổi nữa anh bật cười đến mức run rẩy, anh đưa tay lên búng vào trán cô: “Em đó.”
“Cái đầu cứ chứa cái gì vậy hả?”
Tô Niệm Niệm "ah" với một đường âm phản xạ rất dài, "Lẽ nào anh không phải muốn em với anh....” Trước khi nói xong, cô dán mắt vào hộp thuốc mà Bùi Ngôn Khanh mang tới, và sau một hồi, cô ấy tỉnh lại.
“A a a!!!” Tô Niệm Niệm kêu lên một tiếng, không dám nhìn vào ánh mắt đang tràn đầy vẻ hứng thú của Bùi Ngôn Khanh nữa, cô nắm lấy bên cạnh gối, che mặt, “Bùi Ngôn Khanh, anh cái đồ khốn kiếp này!”
Bùi Ngôn Khanh nhịn cười, nhìn cô gái nhỏ đang cầm gối che mặt, muốn dỗ dành cô, ai ngờ vừa đưa tay ra đã bị hất đi, “Em muốn chiến tranh lạnh với anh ba ngày.”
“Em tức giận rồi.”
Bùi Ngôn Khanh nói theo: “Được.”
Tô Niệm Niệm: “.....”
Nói xong, anh đưa tay ra cầm lấy chân của cô, từ từ xắn ống quần của cô lên, sau khi nhìn rõ tình hình mắt anh khựng lại.
Bắt đầu từ mắt cá chân, đôi chân trắng trẻo ban đầu đầy vết bầm tím, đầu gối vốn nhỏ hồng hào đầy sẹo, anh cởi tất của Tô Niệm Niệm ra, khắp các ngón chân đều có vết thương.
Bàn tay Bùi Ngôn Khanh nắm mắt cá chân của cô gái nhỏ khẽ run lên, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn không rõ tâm tình của anh, ngón tay không khỏi nắm chặt lại.
Tô Niệm Niệm rít lên một tiếng, nghẹn ngào nói: "Đau."
“Xin lỗi em.” Bùi Ngôn Khanh bừng tỉnh, giọng nói hơi khàn đi, “Anh bôi thuốc lên cho em trước.”
“Thật ra nhìn thì nghiêm trọng vậy thôi.” Sợ Bùi Ngôn Khanh lo lắng, Tô Niệm Niệm nuốt nước bọt nói: “Hai ngày nữa là khỏi thôi.” Cô lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông đang cúi mặt không hề nói chuyện, anh đang bôi thuốc vào ngón chân cô, hàng mi mảnh như lông quạ chặn lại cảm xúc trong mắt anh.
Bùi Ngôn Khanh vẫn chưa hề lên tiếng, đôi môi mỏng mím chặt, động tác trên tay vẫn rất nhẹ nhàng.
Tô Niệm Niệm co quắp ngón tay, cố gắng an ủi cô: "Anh đừng coi nó nghiêm trọng quá, anh làm bác sĩ lâu như vậy, gặp bệnh còn nghiêm trọng hơn....”
Cô còn chưa nói