Bùi Huân vừa cúp điện thoại, ngước mắt lên đã nhìn thấy vợ mình cầm túi, vội vàng đi ra thang máy.
“Làm sao vậy?” Bùi Huân cảm thấy khó hiểu nhìn sang bà, “Lão tam không có ở nhà à?”
Lăng Tịnh không nói gì, sắc mặt hơi phức tạp, bà hít thở sâu rồi nói, “Chúng ta đi đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Khó khăn lắm mới đến một chuyến, đi cái gì mà đi chứ?” Bùi Huân khó hiểu hỏi lại.
“Bảo anh đi thì anh đi đi! Sao mà anh nhiều lớn thế?” Lăng Tịnh nhéo ông một cái, thúc giục nói: “Mau mau về nhà.”
Bùi Huân im lặng ngậm miệng, thay vì đối đầu trực diện với vợ, ông chỉ cúi đầu chuyển sang WeChat của Bùi Ngôn Khanh, và gõ chữ: “Con không có ở nhà sao? Mẹ con vừa đến nhà tìm con, một lúc sau bà ấy xuống. “
Trên đường trở về, Bùi Huân thỉnh thoảng liếc nhìn Lăng Tịnh đang lơ đãng, "Hôm nay em còn gặp con dâu không?"
Lăng Tịnh bấm điện thoại thật nhanh, không biết bà đang làm gì, một lúc lâu sau mới nói đầy ẩn ý: “Buổi chiều em sẽ hỏi lão tam, xem con dâu ngoan ngoãn của em có sức mà đến không. "
Bùi Huân: "Cái gì?"
“Anh không hiểu đâu.” Lăng Tịnh liếc ôngmột cái, thấy con ngươi của ông và lão tam giống nhau mấy phần, hít sâu một hơi, mắng một tiếng: “Thật sự là vô dụng mà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Huân: "...?"
"Tại sao anh lại vô dụng?”
Đáng tiếc là Lăng Tịnh hoàn toàn không quan tâm đến ông, bà chỉ cúi đầu và trò chuyện với Bùi Ngôn Duyệt.
Bà xác nhận lại mấy lần: “Niệm Niệm thật sự là thành niên rồi sao?”
Bùi Ngôn Duyệt: “Con nghe Ninh Ninh nói ban đầu Niệm Niệm ở lại học một năm, thành niên thì chắc chắn là thành niên rồi, nhưng chắc chắn là chưa đến tuổi kết hôn, mẹ, mẹ muốn bắt người ta năm nay kết hôn luôn là không thể đâu.”
Lăng Tịnh thở phào, “Thế năm sau thì có thể kết hôn chưa?”
Bùi Ngôn Duyệt nói: “Chỉ cần Niệm Niệm người ta đồng ý thì đương nhiên là được rồi.”
Lăng Tịnh còn chưa thở phào nhẹ nhõm được thì nhìn thấy bên kia lại gửi tin nhắn đến: “Nhưng mấy người bên Tô gia cũng không giống dễ nói chuyện đâu, con sợ chúng ta sẽ bị người ta đuổi ra khỏi cửa đó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lăng Tịnh: “…”
Bà do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn đem câu chuyện vừa này thuật lại cho Bùi Ngôn Duyệt một cách khéo léo.
“Cả nhà chúng ta nhất định phải chịu trách nhiệm.”
Lăng Tịnh đang gõ tay chờ đợi, bà lại nhìn thấy Bùi Ngôn Duyệt gửi tin nhắn thoại qua, vội vàng chỉnh âm thanh lại: “Mẹ, nói thật, nếu Bùi Ngôn Khanh không phải em trai con, con nhất định sẽ đánh chết nó.”
Lăng Tịnh: “….”
Nửa tiếng sau.
Tô Niệm Niệm quấn chặt áo khoác trút hơi thở cuối cùng, nép mình dưới chân ghế sô pha, thẫn thờ không còn gì để lưu luyến.
Cô nhìn Bùi Ngôn Khanh đi vào phòng tắm rửa tay, lúc đi ra liền lấy khăn giấy chậm rãi lau tay, ngón tay đan rất khéo, trắng như ngọc, ngay cả móng tay cũng đẹp như hoa.
Và bàn tay này vừa chạm vào từng tấc da trên lưng cô, vừa vuốt ve từng khúc xương.
Hai má Tô Niệm Niệm nóng bừng nhìn Bùi Ngôn Khanh quỳ xuống thu dọn bình rượu thuốc và đặt lại vào hộp thuốc.
Ngôi nhà vắng lặng.
Một lúc sau, mỗi một nơi trên cơ thể bị đè ép đều bắt đầu có cảm giác hơi nóng, giống như cơ bắp đang giải tỏa mệt mỏi, đau nhức trở nên tê dại, Tô Niệm Niệm thoải mái híp mắt lại.
Cảm giác này thực sự không tồi.
Bùi Ngôn Khanh lấy chiếc bánh nhỏ mà anh đã chuẩn bị trước đó từ trong tủ lạnh và đặt nó lên bàn, nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của Tô Niệm Niệm, anh bất lực mỉm cười và lắc đầu.
“Ăn chút đi.” Bùi Ngôn Khanh ngồi xuống cạnh cô, “Ninh Ninh nói đây là thứ em thích ăn nhất.”
Tô Niệm Niệm ngay cả mắt cũng lười mở lên nhìn anh, cô lạnh lùng nói: “Không ăn.”
Bùi Ngôn Khanh cúi đầu xem điện thoại, dịu dàng nói: “Thế đợi chút nữa ăn.”
Anh cúi đầu, ánh mắt dán chặt vào tin nhắn Bùi Huân vừa gửi đến, ngón tay cứng đờ, ánh mắt thay đổi mấy lần, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa.
Bùi Ngôn Khanh đứng dậy đi về phía cửa, đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại trên đôi giày bị đá, rõ ràng là do người vào quá vội, không kịp thu dọn.
Điện thoại lại vang lên, anh cụp mắt xuống, nhìn thấy tin nhắn Lăng Tịnh vừa gửi——
“Nhất định phải dùng biện pháp an toàn! Cô gái nhà người ta còn quá trẻ, con bé sẽ không thể kết hôn trong năm nay, vì vậy đừng lộn xộn. “
Trán Bùi Ngôn Khanh giật giât, anh trả lời lại bà: “Mẹ hiểu lầm rồi.”
Màn hình bên kia đang gõ chữ, sau lưng truyền đến giọng nói của cô gái nhỏ.
“Anh đang xem cái gì vậy?” Tô Niệm Niệm lười biếng nhướng mi, thấy Bùi Ngôn Khanh đang ngẩn người nhìn cửa, ngơ ngác hỏi, giây tiếp theo liếc mắt nhìn bánh ngọt nhỏ trên bàn, ánh mắt sáng lên, “ À, phải rồi, thiên nga nhỏ bé!”
Bùi Ngôn Khanh lấy lại tinh thần, "Ăn đi, còn ba cái." Nói xong còn bổ sung: "Ninh Ninh nói nhiều nhất em có thể ăn bốn cái, cho nên anh mua bốn cái."
Tô Niệm Niệm: "..."
“Anh nuôi heo đó hả?” Cô lườm anh.
Bùi Ngôn Khanh ngồi trở lại bên cạnh cô, nhất thời không biết có nên nói cho cô nghe hay không, nhéo má cô một cái, cười nhạt nói: "Là nuôi một con mèo.”
Tô Niệm Niệm hất tay anh ra, lườm anh: "Anh mới là con mèo."
Cô chỉ vào cái bánh nhỏ, “Tay em đau rồi, anh đút em đi.”
Bùi Ngôn Khanh cầm lấy đĩa, cắt đôi con thiên nga nhỏ, vừa mới cắm một miếng, Tô Niệm Niệm đã gào lên đau khổ, "Con thiên nga nhỏ thật dễ thương, sao anh có thể làm thế với nó?"
Bùi Ngôn Khanh: "..."
Anh nhìn cái đầu bị mình cắt ra, bất đắc dĩ hỏi: "Cuối cùng không phải đều ăn hết sao?”
“Vậy nên mới phải một lần ăn hết đi đấy!” Tô Niệm Niệm coi như là đương nhiên, “Để chúng có thể rời đi một cách nguyên vẹn.”
Bùi Ngôn Khanh: "..."
Anh bất đắc dĩ uy hiếp: "Có muốn ăn hay không?"
Tô Niệm Niệm giật lấy chiếc đĩa nhỏ, “Em sẽ cho anh thấy một kỹ thuật biến mất tại chỗ."
Cô cầm cái nĩa, đặt lại đầu con thiên nga nhỏ, vừa vặn tạo thành một con thiên nga, sau đó hé môi ra, cả con thiên nga nhỏ biến mất.
Tô Niệm Niệm phồng má, đồng thời nhướng mày đắc thắng nhìn anh, trên lông mày hiện lên một tia "Mau khen em đi".
Bùi Ngôn Khanh nhìn đôi lông mày linh hoạt của cô, không nhịn được cười, quay đầu cười.
Tô Niệm Niệm lại đá anh một cái, "Đưa giấy lau miệng cho em."
Bùi Ngôn Khanh nhìn chằm chằm vào miếng kem trên môi cô mà không di chuyển, nhưng hỏi cô: "Có ngọt không?"
“Ngọt ngào.” Tô Niệm Niên nhướng mày, “Đây là sữa bò từ Hà Lan…” Cô còn chưa nói xong đã tắt tiếng.
Cô nhìn bóng đen đột nhiên đè xuống đầu mình, hai mắt mở to, hàng mi mảnh mai lên xuống dao động, cảm thấy có chút bất lực.
Hơi thở của Bùi Ngôn Khanh phả vào một bên mặt cô, đôi môi mỏng đỏ mọng giống như cách xa cô, sau đầu bị lòng bàn tay của anh đè lại không thể động đậy.
Tô Niệm Niệm nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh, mang theo một sự quyến rũ chết người, trong đầu cô bùng nổ: "Anh có thể nếm thử không?"
Cô còn chưa kịp trả lời, một giây sau, nụ hôn của người đàn ông đã rơi xuống khóe môi, mềm mại dịu dàng, nhưng một lúc sau, anh hơi lùi về phía sau, đôi mắt đen thâm thúy, thanh âm tràn đầy ý cười: “Không cần dùng giấy, anh lau sạch cho em rồi.”
Toàn thân Tô Niệm Niệm căng thẳng, đầu óc sắp nổ tung như pháo hoa, cô nhìn chằm chằm người đàn ông mà bất động, vô thức liếm môi, nhưng lại chạm phải ánh mắt đen tối của anh, với sự hung hăng chưa từng có.
Da đầu cô tê dại, không dám nhìn anh, vừa muốn động đậy đầu, cằm của cô đã bị đầu ngón tay mát lạnh của anh giữ lại, Bùi Ngôn Khanh ghé sát tai cô,