Người đàn ông này tối hôm qua thật sự không biết xấu hổ.
Giọng nói phàn nàn nhỏ nhẹ, Hàn Thiệu Chu vừa nghe liền biết tên nhóc này vẫn còn oán giận, cũng không yêu cầu nữa, cười nói: "Được rồi, anh Chu đảm bảo trước 10 giờ liền trở về bên em".
Sau khi nói xong, Hàn Thiệu Chu cảm thấy có chút kì quái.
Hắn ra ngoài tiêu khiển, còn đặc biệt hứa với Tiểu tình nhân của mình về thời gian trở về, điều này hoàn toàn giống với việc bị vợ kiểm soát chặt chẽ sau khi kết hôn.
Thực sự có chút không thể giải thích được.
"Em ngủ một ngày rồi, tối nay đừng ngủ sớm quá, đợi anh trở về." Hàn Thiệu Chu lại nói: "Anh về sẽ có điều bất ngờ cho em."
Giọng của Mạt Minh vang lên có chút ủy khuất mang theo giọng mũi: "Em không muốn bộ đồ ngủ sexy đâu".
"Không phải, lần này khác với lần trước." Hàn Thiệu Chu ho nhẹ một tiếng rồi nhanh chóng nói: "Lần này là bất ngờ khác, rất khác."
Giọng của Mạt Minh có chút nhẹ nhàng hơn: "Em chờ anh Chu trở về".
"Ừ."
Trong quán bar.
Triệu Thành vừa thấy Hàn Thiệu Chu đến, nhanh chóng tiến lên ôm lấy vai Hàn Thiệu Chu, cười cười: "Lão Hàn, tôi đã gặp được tình yêu đích thực."
"Tôi cũng không cảm thấy hiếm lạ, cứ lâu lâu lại gặp được sao?"
"Lần này khác."
Triệu Thành hào hứng nói với Hàn Thiệu Chu, hắn đã gặp được tình yêu đích thực vào cuối tháng trước.
Tên cô ấy là Tiểu Mân, một nghệ sĩ violin trong dàn nhạc nhà hát opera.
Cô ấy thuần khiết động lòng người, tính cách trầm lặng và tao nhã.
Từ lời khen của Triệu Thành, Hàn Thiệu Chu không thể hiểu được tại sao một cô gái xuất sắc như vậy lại thích Triệu Thành, một kẻ phong lưu ăn chơi trác táng.
Nhưng Triệu Thành đã nói với Hàn Thiệu Chu lần này hắn ta rất chân thành, hắn không thể kháng cự lại Tiểu Mân, một cô gái tài năng, ngây thơ đa sầu đa cảm.
Càng nhìn lại càng thích, hắn bắt đầu theo đuổi người ta từ tuần trước, chỉ sau vài ngày hắn đã không thể kháng cự mà rơi vào lưới tình.
"Cô ấy cũng thật sự yêu tôi, tôi có thể cảm nhận được." Triệu Thành uống cạn ly rượu, dựa vào sô pha phả ra mùi rượu: "Tôi cảm thấy khi cô ấy nhìn mặt tôi, ánh mắt say đắm đến mức có thể biến thành một vũng nước".
Hàn Thiệu Chu nghiêng sang, liếc mắt nhìn một cái: "Ồ".
"Lão Hàn ngươi không tin lời tôi nói sao? Để tôi nói cho cậu biết, trước đây đừng nhìn tôi có nhiều bạn gái, nhưng tôi đối với người khác không dễ dàng động lòng.
Tiểu Mân này thật sự là người đầu tiên".
"Cậu hãy cùng với người ta vượt qua được nửa năm rồi mới nói đến chuyện thật lòng đi".
Triệu Thành đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Hàn Thiệu Chu, tiến sát mặt cười hỏi Hàn Thiệu Chu: "Lão Hàn, cậu ở bên cạnh Mạt Minh ba năm, cậu có thật lòng không?"
Hàn Thiệu Chu không nhanh không chậm nói:" Dù sao so với Triệu Thành cậu cũng đủ thật lòng".
"Vậy có thể nói khi ở Xuyên Hải, cậu nếu không đi đâu mỗi đêm đều ngủ lại ở chỗ Mạt Minh".
Triệu Thành ý tứ sâu xa hỏi.
Hàn Thiệu Chu thản nhiên đáp: "Tôi thích em ấy, không đi đến chỗ em ấy thì đi nơi nào".
"Lão Hàn, có phải hay không cậu nuôi Tiểu Minh coi như lốp dự phòng à?" Triệu Thành nói: "Một bên thì lén lút đối với Văn Từ diễn tiết mục thâm tình, trước khi theo đuổi Văn Từ thì lưu lại Mạt Minh để giải quyết đêm dài tịch mịch".
"Triệu Thành" Hàn Thiệu Chu mặt vô biểu tình quay đầu nhìn hắn: " Hôm nào cùng tôi đánh vài trận quyền anh, tôi giúp cậu giãn chút gân cốt".
Triệu Thành ngẩn ra, nhanh chóng đứng dậy ngồi trở lại trên sô pha cách xa Hàn Thiệu Chu một chút, nói: "Quân tử động khẩu không động thủ (*).
Hai chúng ta đã qua cái thời ý kiến bất đồng là sẽ động tay động chân rồi".
(*) Nghĩa là bậc chính nhân quân tử chỉ dùng lý lẽ để phân cao thấp chứ không thèm động tay chân.
"Những chuyện này tôi đã nói rõ ràng rồi, lần tới cậu còn nói với tôi kiểu này nữa, cậu không lên sàn đấu quyền anh, tôi sẽ lôi cậu vào lò thiêu."
"Cái này cậu không thể trách tôi được.
Một bên là chính cậu nói với tôi đối với Văn Từ không có hứng thú, nhưng một bên cậu lại mua tranh của Văn Trung Sùng tại buổi triển lãm cá nhân với giá cao ngất ngưởng, 760 vạn, cậu mẹ nó cũng làm được.
Nếu không phải vì muốn lấy lòng người nhà Văn Từ, chẳng lẽ cậu lại nói với tôi rằng cậu chỉ đơn giản là muốn quyên góp tiền cho nghệ thuật?".
"Mua cái rắm!" Hàn Thiệu Chu nói: "Đầu óc của tôi có nở hoa đâu mà đi mua tranh của Văn Trung Sùng, tôi cũng không biết ông ta tổ chức buổi triển lãm tranh ngày hôm qua.
Tên ngốc Tiểu Dương nói hươu nói vượn vậy mà cậu cũng tin?"
"A, cậu không mua à, đúng rồi bạn gái của Tiểu Dương nói có một trợ lý đến phòng tranh, lấy danh nghĩa Hàn lão gia và cậu mua ba bức tranh.
Dù sao chuyện này cũng không có khả năng là do bạn gái của Tiểu Dương bịa ra.
Dù sao bạc trắng, vàng thật rơi vào túi nhà Văn Gia cũng đều là Hàn lão gia bỏ tiền ra, cái này cậu cũng không thể trách tôi.
Ai sẽ cảm thấy Hàn lão gia chỉ đơn giản là vì thích tranh của Văn Trung Sùng mới làm như vậy.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Hàn lão gia muốn có quan hệ tốt với Văn Gia, là vì ai trong lòng cậu là rõ ràng nhất".
Hàn Thiệu Chu ngây ngẩn cả người.
"Tiểu Dương nói tổng cộng ba bức tranh là 1300 vạn, một trong số đó mua dưới danh nghĩa của cậu tên "Non xanh nước biếc", có giá 760 vạn, phá vỡ mức giá bán cao nhất trong lịch sử trong giới.
Mà đúng rồi, giá bán kỷ lục cuối cùng cũng là Hàn lão gia sáng tạo ra, đây coi như là ông phá vỡ kỷ lục của chính mình".
"..."
"Nghe nói chuyện này rất nổi tiếng, chỉ là tôi không để ý đến giới nghệ thuật, nếu Tiểu Dương và bạn gái không nói cho tôi biết, tôi cũng không biết".
Triệu Thành nhìn Hàn Thiệu Chu đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sô pha, xoay người đi tới bên cạnh hành lang, lớn tiếng nói:" Lão Hàn, cậu đi đâu?".
Hàn Thiệu Chu đi đến bên ngoài sảnh hành lang, lấy điện thoại di động tìm số ông nội và bấm gọi.
"Ông ơi, ông đừng nói ông mua tranh của Văn Trung Sùng là vì con?" Hàn Thiệu Chu đi thẳng vào vấn đề.
Hàn Trường Tông hiện tại đang ở một thành phố khác tham gia một bữa tiệc của giới thượng lưu, nghe xong liền nhàn nhạt nói: "Ông làm những điều này chỉ là phụ, theo đuổi Văn Từ được hay không vẫn là phải xem chính con".
Hàn Thiệu Chu tay đè lên trán: "Số tiền lớn như vậy.
Ông nói tiêu tiền là liền tiêu.
Ông cứ tự ý mình làm việc trước, đều không cùng con bàn bạc trước sao?"
"Con năm đó đem quà cưới mấy trăm triệu của ông đem bạn lại cho cha mẹ Văn Từ mấy ngàn vạn con có thương lượng qua với ông không? Ông hiện tại đang giúp con, vậy mà con còn oán giận cái gì".
"Nhưng hiện tại con đã từ bỏ Văn Từ rồi".
Hàn Trường Tông im lặng một lúc lâu, sau đó giọng nói đầy dấu hỏi vang lên:"Ah?"
"Ông ơi, con đích thực đã từng thích Văn Từ, nhưng nó đã là quá khứ rồi".
Hàn Thiệu Chu hít một hơi thật sâu và bình tĩnh nói: "Hiện tại con và cậu ấy chỉ là bạn bè".
"Thiệu Chu" Hàn Trường Tông nhẹ giọng hỏi: "Con theo đuổi Văn Từ suốt sáu năm, con chắc chắn là từ bỏ Văn Từ chứ?"
Hàn Thiệu Chu sắc mặt phức tạp nhìn sàn nhà đen trắng trong hành lang.
Con số "sáu năm" này bỗng nhiên khiến trong lòng hắn có vô số cảm xúc, nhưng trong đầu bất chợt hiện lên gương mặt một người, làm tất cả mọi thứ trở nên bình tĩnh lại.
"Con chắc chắn." Hàn Thiệu Chu nói, "Trước đây nếu có câu nói nào khiến cho ông hiểu lầm, hiện tại con có thể nói rõ ràng, con sẽ không theo đuổi Văn Từ nữa.
Con tôn trọng cậu ấy, nhưng con sẽ không giống như năm đó tiếp tục yêu cậu ấy".
Bên kia điện thoại, Hàn Trường Tông lại im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài:" Vậy thì ông đã hết hy vọng rồi.
Con đã hứa với ông sẽ mang cháu về cho ông trong nửa năm nữa.
Con có thể làm được không?"
"Hẳn là có thể".
"Hẳn là? Ông cũng không lập tức bắt con kết hôn hay gì đó.
Nhưng ít nhất con có thể mang đối tượng về cho ông xem.
Hai người cứ ở cùng nhau trước, nếu không thích hợp thì chia tay, còn nếu thích hợp chúng ta cùng nhau bàn chuyện kết hôn.
Không thể độc thân giống như bây giờ, thậm chí một mục tiêu phát triển cũng đều không có.
Con xem cháu trai của lão Triệu vừa có chút thành tựu, gia đình người ta đã nhiệt tình quan tâm đến đối tượng của cháu trai lão".
"Trước kia ông nói với cháu hắn ta không nghiêm túc".
"Con ít nhất thân thể so với nó còn khỏe hơn, con còn hơn Triệu Thành một tuổi, như thế nào mà con còn thanh tâm quả dục như một hòa thượng vậy? Ông hiện tại nghi ngờ thân thể của con".
"Dừng!", Hàn Thiệu Chu lập tức nói: "Ông nội, ông nói như vậy, nhưng con cũng không phải như thế".
Nhớ tới Mạt Minh đang ở nhà, Hàn Thiệu Chu chậm rãi đút một tay vào trong túi quần, giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Ừm, hiện tại con đã có người đang ở bên cạnh con".
Nếu không