Edit: Jimixiao
[Mọi thứ dường như quay trở lại ba năm trước.]
—–oOo—–
Trong phòng tắm, Hàn Thiệu Chu lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng, vẻ mặt ủ rũ ngồi trên bồn cầu.
Đây là nơi duy nhất hắn có thể tìm được, cũng là nơi duy nhất có thể ngồi.
Hút được nửa điếu thuốc, Hàn Thiệu Chu đã bình tĩnh lại, cố gắng nhẫn nhịn không gọi điện cho Mạt Minh chất vấn, bởi vì hắn đã nhớ ra chính hắn đã nói với Mạt Minh, để anh chuyển tất cả những gì liên quan đến anh trong căn hộ này đi.
Nhưng hắn quả thực không ngờ tới, tên ngốc này thật sự làm như vậy.
Cho nên Mạt Minh chính là bởi vì câu hắn đã nói mới dọn khỏi nơi này?
Một chút cũng không để lại, lẽ nào sẽ không có suy nghĩ quay trở lại sao?
Đường nét sắc bén đã bị làn khói làm mờ đi, Hàn Thiệu Chu hơi nheo mắt lại, trong lòng chợt nghĩ đến giây phút Mạt Minh cùng qua đêm với mình ở Hương Tân Sơn.
Có phải vì biết tương lai sẽ sống ở Hương Tân Sơn cùng mình nên tên nhóc này mới không hề đắn đo mà “huyết tẩy” căn hộ này?
Chẳng lẽ cố tình làm chuyện này để hù dọa mình?
Hàn Thiệu Chu cố gắng ở trong đại não phân tích, nhìn nhận bằng lý trí khi lần đầu tiên nói chia tay, Mạt Minh cửa căn hộ cũng không có bước ra.
Lần thứ hai chia tay, Mạt Minh thu dọn hai vali hành lý, dọn ra khỏi căn hộ.
Nên lần thứ ba này.
Hiển nhiên là do tiền lệ của hai lần chia tay trước, tên nhóc đó mới dám manh động như vậy, có thể tưởng tượng nếu trong tương lai có lần thứ tư, tên nhóc kia hẳn sẽ phá hủy hoàn toàn Hương Tân Sơn.
Tên nhóc này vốn dĩ ngoan ngoãn và chu đáo, đã bị Hàn Thiệu Chu hắn chiều chuộng đến hư.
Truyện Xuyên Nhanh
Sau khi phân tích xong, Hàn Thiệu Chu đứng dậy, ném tàn thuốc vào bồn cầu nhà vệ sinh.
Nhìn dòng nước cuốn đi tàn thuốc, Hàn Thiệu Chu nghiến răng nghiến lợi chờ ngày Mạt Minh đến tìm hắn muốn quay lại, hắn nhất định phải dạy dỗ tên nhóc đó từ nơi sâu nhất trong tâm hồn của mình mà tỉnh lại.
Trời đã về khuya, căn hộ vắng vẻ chẳng khác gì ngoài trời lạnh lẽo.
Rõ ràng là không có cách nào để qua đêm ở đây, vì vậy hắn chỉ có thể tạm thời di chuyển sang một khách sạn gần đó.
Trước khi đi, Hàn Thiệu Chu còn quay đầu lại liếc nhìn căn hộ trống trải, một cảm giác trống rỗng đột nhiên nghẹn trong lồng ngực khiến hắn cảm thấy bất an, bực bội.
Căn hộ này lúc mới mua cũng gần như thế này, chính là Mạt Minh lần lượt thêm vào rất nhiều thứ, hắn đã quen mọi việc để Mạt Minh sắp xếp.
Nhưng bây giờ.
Căn hộ lớn như vậy dường như đã được tẩy rửa hoàn toàn bằng nước, hắn không thể nhìn thấy một chút dấu vết nào của Mạt Minh ở đó nữa.
Mọi thứ dường như quay trở lại ba năm trước.
Trên đường đến khách sạn, Hàn Thiệu Chu nhìn ra ngoài cửa xe, những ánh đèn vụt qua ngoài cửa sổ, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một chút mơ hồ.
Có thật sự là Mạt Minh cố ý không?
Tuy hắn cho rằng mình dùng lý trí để phân tích, nhưng Hàn Thiệu Chu lại cảm thấy, với những gì hiểu biết về Mạt Minh, tên nhóc đó sẽ không có can đảm dùng cách gần như không thể xoay chuyển được cục diện để ầm ĩ với hắn.
Này giống như mọi liên hệ bỗng nhiên bị Mạt Minh đơn phương cắt đứt.
Đêm muộn, bên trong phòng khách sạn.
Hàn Thiệu Chu trằn trọc không ngủ được, đứng dậy đi ra ban công hút một điếu thuốc, lấy điện thoại di động ra xem lại lịch sử trò chuyện với Mạt Minh.
Nghĩ đến lần trước ép buộc Mạt Minh xin lỗi Văn Từ, Hàn Thiệu Chu không khỏi cảm thấy trong lòng phức tạp, bọn họ lần này chia tay cũng chính là bởi vì lý do này.
Bị người yêu bắt xin lỗi tình địch, loại chuyện này dù đúng hay sai đều tổn thương vô cùng, hắn là bạn trai Mạt Minh, lẽ ra hắn nên che chở cho Mạt Minh vô điều kiện.
Đó có phải là điều mà mỗi giây phút trôi qua Mạt Minh luôn chờ đợi?
Sự tức giận sau một đêm đã nguôi ngoai, chỉ còn lại sự lo lắng được bao bọc trong rất nhiều phỏng đoán khác nhau.
Buổi sáng trời hửng nắng nhưng không khí lạnh hơn lúc trời mưa.
Dường như hắn lại trở về trạng thái như khi chia tay lần trước, thất thần cả ngày, thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại di động, nôn nóng chờ cuộc gọi của Mạt Minh.
Nhưng mà liên tiếp hai ngày sau, ngón tay cái của Hàn Thiệu Chu gần như cào nát giao diện trò chuyện với Mạt Minh, vậy mà vẫn như cũ không nhận được tin nhắn nào của Mạt Minh.
Đã bốn ngày trôi qua.
Tối hôm nay, Hàn Thiệu Chu đột nhiên nghĩ tới việc gửi tin nhắn cho quản gia ở Hương Tân Sơn.
Căn hộ kia khẳng định Mạt Minh sẽ không quay trở về, nếu tên nhóc đó muốn xin lỗi, hoặc là gọi điện thoại cho hắn, hoặc là đến thẳng Hương Tân Sơn chờ đợi.
Hắn đã đưa Mạt Minh đến Hương Tân Sơn một lần, Mạt Minh hẳn là biết đường.
[Hàn Thiệu Chu]: Nếu Mạt Minh tới đó tìm tôi, hãy giữ em ấy ở lại trước, sau đó nhắn tin cho tôi.
Dừng một chút, Hàn Thiệu Chu lại bổ sung thêm một tin nữa.
[Hàn Thiệu Chu]: Nói với em ấy gần đây tôi rất tức giận, và đừng nói là tôi muốn em ấy ở lại.
Hai giờ sáng, Hàn Thiêu Chu mơ mơ màng màng vào trong giấc mộng.
Trong giấc mộng, hắn như quay trở về lần đầu tiên gặp Mạt Minh, trong quán bar ồn ào náo nhiệt cùng ánh đèn mờ ảo, Mạt Minh ngồi ở vị trí nổi bật trước tầm mắt của hắn.
Khuôn mặt so với Văn Từ có hai phần tương tự, quần áo mặc trên người giống hệt Văn Từ, nhìn cảm giác giống Văn Từ đến tám phần, ánh mắt như là đang muốn hấp dẫn sự chú ý của Hàn Thiệu Chu.
Khi Mạt Minh mỉm cười nhìn hắn, hắn từ trong mộng tỉnh lại.
Hàn Thiệu Chu lo lắng nhìn trần nhà, nhớ lại mọi chuyện trong giấc mơ, chợt nhớ ra hình như hắn chưa từng trước mặt Mạt Minh thẳng thắn chuyện coi anh là thế thân của Văn Từ.
Mặc dù chuyện này trong lòng tự hiểu rõ mà không nói ra, nhưng bây giờ mối quan hệ đã khác, nếu không thẳng thắn nói ra, rất dễ khiến Mạt Minh có khúc mắc trong lòng.
Trái tim của bé ngoan mềm mại mà nhạy cảm, đặc biệt lần này hắn lại vì Văn Từ mà nổi giận.
Mở giao diện trò chuyện với Mạt Minh, Hàn Thiệu Chu sắc mặt phức tạp, rối rắm trong chốc lát, ngón tay nhấn vào khung nhập văn bản ở phía dưới.
Ngày mai là sinh nhật hắn, nhất định không thể tiếp tục chiến tranh lạnh.
Đã năm ngày rồi, hẳn tên nhóc đó đã học được bài học.
Sau khi cân nhắc kỹ từng chữ, một tin nhắn đã được sửa lại nhiều lần, cuối cùng chỉnh sửa lại được một tin nhắn có nội dung mà hắn cảm thấy không thể hiện được cảm xúc trong lòng.
Chờ lần dạy dỗ này kết thúc, một khoảng thời gian sau hắn sẽ tìm cơ hội để nói rõ ràng chuyện trước kia coi Mạt Minh là thế thân của Văn Từ.
Đã ba năm trôi qua, bây giờ hắn không ngại có thể nói với