Edit: Jimixiao
[Anh ấy nói đó là quà sinh nhật]
—–oOo—–
Hai mươi phút sau, Hàn Thiệu Chu đứng trước cánh cửa một căn hộ khác.
Căn hộ này gần đại học C, cách đây ba năm hắn và Mạt Minh mới ở chung với nhau được hai tháng, hắn mua để tiện cho Mạt Minh đi học.
Thời điểm mua căn hộ vẫn là nhà thô, hắn đã đặc biệt thuê người đến thiết kế và trang trí, sau khi hoàn thành xong mới giao cho Mạt Minh.
Thật ra lúc đó hắn chỉ coi Mạt Minh là thế thân mà chiều chuộng, hắn nghĩ tiểu tình nhân này ngoan ngoãn hiểu chuyện, nên về lý nên cho người ta một chút lợi ích, cho nên hắn mới mua căn hộ vài triệu này, danh nghĩa là Mạt Minh đứng tên.
Hắn nghĩ dù sau này có chấm dứt quan hệ, cũng để tên nhóc này có một chỗ ở thực sự ở Xuyên Hải.
Đề phòng vấn đề phát sinh, lần này Hàn Thiệu Chu chọn bấm chuông.
Người mở cửa vẫn là một gương mặt xa lạ, đối phương hiểu được ý đồ của Hàn Thiệu Chu đến, thẳng thắn nói với Hàn Thiệu Chu rằng đây là căn hộ cô đã mua từ ba năm trước để cho bố mẹ dưỡng lão.
Hỏi cụ thể về thời gian, Hàn Thiệu Chu phát hiện không lâu sau khi hắn đưa căn hộ cho Mạt Minh.
Sau khi rời khỏi khu chung cư, ánh nắng sớm nhẹ nhàng dừng lại trên đỉnh đầu, nhưng Hàn Thiệu Chu vẫn có cảm giác ngủ chưa tỉnh lại.
Mọi thứ đều mơ hồ, rối rắm.
Đương nhiên hắn không quan tâm Mạt Minh xử lý hai căn hộ như thế nào, đã giao cho Mạt Minh, bán hay cho thuê đều là quyền tự do của Mạt Minh.
Chỉ là mọi chuyện làm hắn thấy khó hiểu.
Vô hình chung có rất nhiều thứ không thích hợp, giống như trong ba năm qua Mạt Minh đã làm rất nhiều chuyện mà hắn cũng không biết chút nào.
Tại sao lại bán căn hộ mà hắn đã cho?
Số tiền đó để làm gì?
Hình ảnh Mạt Minh trong đầu hắn ba năm qua luôn là ngoan ngoãn, đơn thuần, Mạt Minh giống như một học sinh ngoan ngoãn, tính tình thật sự quá tốt, thậm chí có chút mềm yếu, việc anh thích làm nhất chính là ở bên Hàn Thiệu Chu.
Hắn không cần cố ý hiểu Mạt Minh, bởi vì hắn luôn cảm thấy tính cách của Mạt Minh đều thể hiện rõ ràng trên mặt.
Mặc dù có vài lần thăm ban khiến hắn có thêm nhận thức mới, nhưng hắn chưa bao giờ nghi ngờ đánh giá của mình đối với Mạt Minh.
Hắn luôn nghĩ đó là vì Mạt Minh đối xử với hắn khác với những người khác.
Một người có đôi mắt thâm tình như vậy, không thể nào giả được.
Không tìm thấy người trong hai căn hộ của Mạt Minh, Hàn Thiệu Chu cũng hoàn toàn không có manh mối.
Thời điểm mới đầu khi ở cùng Mạt Minh, Mạt Minh đang thuê phòng trọ ở Xuyên Hải.
Trong ba năm Mạt Minh có mua thêm căn hộ mới hay không, hắn không thể nào biết được.
Buổi sáng, hắn tức giận cúp điện thoại của Mạt Minh, tuy rằng hiện tại đã bình tĩnh lại, nhưng thật sự hắn không có mặt mũi đi gọi điện dò hỏi.
Hàn Thiệu Chu trực tiếp liên lạc với Tinh Từ, dò hỏi việc sắp xếp công việc gần đây của Mạt Minh, nhưng câu trả lời mà hắn nhận được là Mạt Minh không có thông báo sau khi xong chương trình “Truy Tìm Mật Thất”, hơn nữa đây là yêu cầu của Mạt Minh, thậm chí kế hoạch làm việc tiếp theo là gì cũng không ai biết.
Hàn Thiệu Chu bỗng nhiên ý thức được, nếu trong tình huống này, Mạt Minh thay đổi số điện thoại, mối liên hệ giữa hắn và Mạt Minh có lẽ sẽ hoàn toàn bị cắt đứt.
Ánh mặt trời không thể xua đi được cái lạnh trong không khí, gió lạnh tràn vào lồng ngực, Hàn Thiệu Chu cảm thấy cả người không có độ ấm.
Trước ba giờ chiều, ngay khi cuộc họp kết thúc, Hàn Thiệu Chu rời khỏi công ty.
Tài xế xe làm theo sắp xếp của Hàn Thiệu Chu, dùng điện thoại di động gọi cho Mạt Minh.
“Là thế này, Mạt tiên sinh.”
Sau khi cuộc gọi được kết nối, tài xế lịch sự nói: “Ngài đánh rơi hai đồ vật ở căn hộ của Hàn tổng, xin hỏi ngài có muốn lấy lại không?”
“Hai đồ vật?” Ở đầu kia điện thoại, giọng nói nghi hoặc của Mạt Minh truyền đến.
Âm thanh tiếng còi ing ỏi, như là anh đang trên đường: “Cái gì vậy?”
“Một chiếc vòng tay và một chiếc đồng hồ, chắc là quà của Hàn tổng tặng ngài.” Tài xế có sẵn bản thảo chuẩn bị trước trong đầu, bình tĩnh nói: “Nếu ngài không cần, tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của Hàn tổng đem vứt đi”.
“Muốn, xin hỏi tôi có thể đến đâu để lấy?”, Mạt Minh không chút do dự nói, Hàn Thiệu Chu đã tặng anh rất nhiều thứ trong suốt ba năm, anh đều tập trung lại một chỗ, nhưng có lẽ là quá nhiều, có thể rơi mất một hai thứ là điều bình thường.
Mỗi một món quà đều rất giá trị, anh không có lý do gì để không nhận lại.
“Không cần, ngài ở chỗ nào, tôi sẽ mang tới cho ngài”, người tài xế nói.
“Tôi vào nội thành lấy đồ.
Khoảng 20 phút nữa tôi sẽ đến đường Trường Nam.
Nếu tiện thì tìm chỗ hẹn gặp.
Anh đưa đồ cho tôi là được”.
“Được rồi.” Người tài xế nhìn ông chủ của mình gật đầu, lập tức trả lời: “Khoảng mười phút nữa tôi có thể đến ngã tư Trường Nam.
Tôi sẽ đợi Mạt tiên sinh ở ngã tư”.
Sau khi đợi ở ngã tư không bao lâu, Hàn Thiệu Chu nhìn thấy cách đó không xa một chiếc ô tô màu trắng, Mạt Minh từ trong xe đi xuống, đeo khẩu trang, nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt của anh là hắn ngay lập tức có thể nhận ra.
Anh mặc áo khoác tối màu cùng quần jean, cảm giác bề ngoài lạnh lùng hơn một chút.
Mạt Minh đứng bên cạnh xe nhìn bốn phía, sau đó cúi đầu lấy điện thoại di động ra.
Ngay sau đó, điện thoại di động của người tài xế đổ chuông.
“Hàn tổng, là cuộc gọi của Mạt tiên sinh.” Người tài xế quay sang nhìn Hàn Thiệu Chu ở ghế sau.
“Nói với cậu ta rằng hiện tại anh bận việc không thể đến được”.
Người tài xế làm như những gì hắn nói.
Mạt Minh cau mày, cách đó không xa cúp điện thoại, nhưng cũng không đi vào trong xe mà xoay người đi về hướng khác.
Nhớ lại những lời Mạt Minh nói trong điện thoại lúc trước, Hàn Thiệu Chu có chút tò mò không biết Mạt Minh đến đây để làm gì, nhanh chóng mở cửa xe, nhanh chân đuổi theo Mạt Minh, cuối cùng theo Mạt Minh đi vào một ngõ nhỏ.
Cửa hàng trong ngõ nhỏ đơn giản, tuy nhìn bên ngoài không xa xỉ nhưng vẫn có thể coi là nhộn nhịp, nhìn bảng hiệu đều là cửa hàng lâu đời.
Hàn Thiệu Chu đi theo Mạt Minh đi tới cuối ngõ, cuối cùng nhìn anh bước vào một quán trà.
Cửa hàng tuy không lớn nhưng rất đông khách hàng, có đủ loại trà cụ tinh xảo trong những dãy tủ vuông dựng kín tường, Hàn Thiệu Chu đứng trong góc ra vẻ thưởng thức, thỉnh thoảng quan sát Mạt Minh cách đó mấy mét đứng trước quầy cùng chủ cửa hàng nói chuyện.
Rất nhanh có một nhân viên cửa hàng mang một hộp quà màu đen đựng bộ trà cụ rất nặng đến đưa cho Mạt Minh.
Mạt Minh cầm lấy hộp đồ,