Edit: jimixiao
[Về sau sẽ không bao giờ gặp lại nữa]
——oOo—-
Là thật sao?
Vẫn là ánh mắt lãnh đạm như cũ, nhưng không còn là liếc mắt một cái, mà đã trở thành thái độ bình thường khi đối diện với hắn lúc này.
Hàn Thiệu Chu giống như là bị chết máy tựa vào ghế phụ, nhìn chằm chằm Mạt Minh, một lúc sau mới đột nhiên phun ra một câu: “Vậy thì, em chuẩn bị quà cho tôi là có ý gì?”.
=))))
“Quà?” Mạt Minh hỏi: “Quà gì?”
Nhìn ánh mắt mờ mịt của Mạt Minh, lòng Hàn Thiệu Chu chợt chùng xuống: “Quà sinh nhật”.
Khi nói chuyện, Hàn Thiệu Chu cố ý quay đầu nhìn về phía ghế sau, nhưng lại không nhìn thấy bộ trà cụ mà hắn mong đợi.
Chẳng lẽ nó ở trong cốp xe?
Mạt Minh khẽ cau mày: “Hôm nay là sinh nhật của anh sao?”
Hàn Thiệu Chu thân thể chấn động, ánh mắt lại từng li từng tí nhìn về phía Mạt Minh: “Em, không biết sao?”
Mạt Minh không trả lời, chỉ nhẹ giọng nói: “Chúc Hàn tiên sinh sinh nhật vui vẻ.”
Hàn Thiệu Chu nhìn chằm chằm vào mắt Mạt Minh, nói từng chữ một: “Anh hỏi em, em có biết hôm nay là sinh nhật của anh không?”
Mạt Minh một lần nữa từ khuôn mặt Hàn Thiệu Chu dời đi: “Em tới đây để lấy lại đồ vật.
Không ngờ lại gặp được anh, vậy anh nói giúp với tài xế, đồ vật em không cần…”
Mạt Minh còn chưa nói xong, Hàn Thiệu Chu đã vươn tay nắm lấy cổ áo sơ mi của anh, lôi kéo đến trước mặt hắn, gần như nhìn chằm chằm vào anh.
“Anh hỏi lại một lần nữa, em có biết hôm nay là sinh nhật anh không?”
Mạt Minh giãy dụa mấy lần nhưng không nỡ hất tay Hàn Thiệu Chu ra, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng: “Hàn tiên sinh, chúng ta chia tay rồi”.
“Em không biết đúng không, em căn bản không biết hôm nay là sinh nhật của anh”, Hàn Thiệu Chu ánh mắt run lên, không thể tin nổi nói: “Em, em làm sao có thể không biết? “
Mấy năm nay hắn bôn ba ở bên ngoài, hắn cũng không quá để ý sinh nhật của mình, mỗi lần như vậy hắn chỉ nhận được lời chúc từ người thân và bạn bè trên mạng.
Hắn lúc này mới đột nhiên nhớ tới, Mạt Minh cùng hắn ở bên nhau ba năm, đối với sinh nhật của hắn chưa lần nào tỏ thái độ gì.
Đương nhiên, điều quan trọng không phải là lời chúc sinh nhật vui vẻ hay là quà tặng, mấu chốt là người đàn ông này rất yêu hắn, chẳng lẽ một ngày như vậy lại không hề khắc sâu vào trong lòng sao?
“Hàn tiên sinh”, Mạt Minh nói, “Anh buông ra.”
“Quà tặng không phải cho anh sao, em ngày hôm qua mua…” Hàn Thiệu Chu không hề buông tay, nhưng giọng nói cũng không còn mạnh mẽ như trước nữa: “Kỳ thực anh khá thích bộ trà cụ…”
“Cái đó là dành cho thầy của em” Mạt Minh nói thẳng.
“Thầy của em” Hàn Thiệu Chu khóe miệng giật giật, “Chu Dịch Tường sao?”
Mạt Minh sắc mặt lạnh lùng: “Đúng vậy, ngày mai là sinh nhật của thầy ấy.”
Hàn Thiệu Chu hơi hơi buông lỏng tay ra, giống như là mất hứng, đờ đẫn ngồi bên ghế phụ.
Mạt Minh không nhớ sinh nhật hắn.
Cũng không nghĩ tới hôm nay cùng hắn làm lành.
Chuyện chia tay, là em ấy nghiêm túc.
Mạt Minh sửa sang lại quần áo: “Còn có chuyện gì không?”
Hàn Thiệu Chu chậm rãi nhắm mắt lại: “Bây giờ lái xe đến quán bar của Triệu Thành, anh có thể coi như không có chuyện gì xảy ra trước đây, anh biết, luôn để em làm tình nhân của anh khiến cho em thiệt thòi, cho nên anh tính toán đêm nay…”
“Em không thiệt thòi”.
Mạt Minh nhẹ giọng ngắt lời: “Ba năm qua em cũng không có cái gì bất mãn, chỉ là hiện tại quan hệ này đã kết thúc”.
Trong xe yên tĩnh hồi lâu, Hàn Thiệu Chu khóe miệng giật giật một cái, cười cười: “Ừm, kết thúc rồi, anh biết…”
“Nếu không còn chuyện gì nữa, phiền Hàn tiên sinh xuống xe”.
Hàn Thiệu Chu ngực phập phồng, tiếng thở dốc bị đè nén giống như kim giây đang đếm ngược trước khi vụ nổ xảy ra, nhưng trên mặt hắn vẫn cố nặn ra một nụ cười lãnh đạm, hắn cởi dây an toàn rồi cười nói: “Tốt, thật tốt, chia tay thì chia tay, tôi cũng không có vấn đề gì…”.
Hàn Thiệu Chu xuống xe, trước khi đóng cửa xe, hắn cúi người nhìn Mạt Minh trong xe: “Tôi không phải hù dọa em, từ nay về sau, muốn nhìn tôi một lần cũng đừng nghĩ đến…”
Mạt Minh hai tay vẫn đặt trên tay lái, yên lặng nhìn Hàn Thiệu Chu, hai mắt giống như hai viên đá đen trong nước hồ trong vắt, tối tăm lạnh lẽo, anh nói: “Tôi hiểu rồi”.
Rầm!
Hàn Thiệu Chu đóng sầm cửa lại, trên cửa xe hiện lên khuôn mặt có chút vặn vẹo.
Xe nổ máy, lái đi mất hút.
Thu hồi ánh mắt, Hàn Thiệu Chu hai tay đút vào túi áo khoác, xoay người đi về phía quán bar.
Cảnh đêm rực rỡ ở khu phố sầm uất giống như ánh sáng hư ảo trong bóng đêm, làm cho Hàn Thiệu Chu có một cảm giác không chân thực, hắn chết lặng nhìn người bước đi, xe cộ và ánh đèn trên những tòa nhà cao tầng.
Cuối cùng mới hoảng hốt nhận ra, hắn và Mạt Minh đã chia tay…
Về sau sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Như một giấc mơ, hắn không có thời gian để điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Gió lạnh thổi trên người, giống như xuyên qua trái tim, trống rỗng.
Đi không được bao lâu, Hàn Thiệu Chu ngồi xuống bên cạnh bồn hoa nhỏ, lấy trong túi ra một điếu thuốc bỏ vào miệng, lẳng lặng hút.
Hắn chợt nhớ tới đêm đó