Edit: jimixiao
[Chấm dứt hợp đồng]
—–oOo—–
Mạt Minh nhận được cuộc gọi của Triệu Thành là khi vừa mở cửa bước vào căn hộ, Tiểu Hàm chạy tới bên chân, kích động ngậm lấy ống quần anh.
Triệu Thành ở bên kia điện thoại nặng nề hỏi: “Tiểu Mạt Minh, em cùng lão Hàn cãi nhau sao?”
“Không cãi nhau.” Mạt Minh nói: “Chỉ là chấm dứt quan hệ”.
“Thật sự là chia tay rồi, chẳng phải là trước đây vẫn còn tốt sao, như thế nào nói chia tay là chia tay? “Triệu Thành tận lực kiên nhẫn nói: “Mạt Minh, em trước hết đến quán bar của anh, có cái gì hiểu lầm chúng ta cùng nhau trực tiếp cởi bỏ, anh là bạn của lão Hàn, anh biết rất rõ em ở trong lòng lão Hàn là như thế nào, cậu ấy là thật sự không muốn chia tay với em”.
“Em cùng anh ấy chia tay trong hòa bình, cả hai đều không có mâu thuẫn hay hiểu lầm”.
Mạt Minh nhẹ nhàng nói: “Anh Thành nếu không có chuyện gì em cúp máy đây”.
Triệu Thành im lặng vài giây, tự mình lẩm bẩm: “Không đúng, trước đây lão Hàn chính miệng nói với anh, cậu ta làm sao có thể chia tay với em?”.
Lần trước, Hàn Thiệu Chu còn dương dương tự đắc trước mặt hắn, đến tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ.
“Tiểu Mạt Minh, anh hỏi em một câu cuối cùng.” Triệu Thành nói: “Ai là người nói chia tay?”
“Anh ấy.”
“…”
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Triệu Thành, Mạt Minh đi tắm, sau đó cuộn chân ngồi trên ghế sô pha.
Chiếc TV được tháo ra khỏi căn hộ của Hàn Thiệu Chu được công nhân lắp đặt trong phòng khách căn hộ của Mạt Minh.
Màn hình 100 inch độ phân giải vô cùng sắc nét.
Mạt Minh thích dùng nó để xem phim.
Điện thoại vang lên hai lần, là tin nhắn của Thành Cảnh.
[Thành Cảnh]: Trailer “Truy Tìm Mật Thất” đã tung ra, anh đã xem chưa? [(▽)]
[Thành Cảnh]: Phản hồi trên mạng rất nhiệt tình, và có người ship CP chúng ta [đầu chó]
【Thành Cảnh】 {Giọng nói}: Đúng rồi, đoạn video Văn Từ rơi xuống nước cũng được phát sóng, chỉ bốn năm giây nói là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng tôi thấy trên mạng có rất nhiều người nhắm vào anh.
Nói là anh lợi dụng trò chơi cố tình đẩy Văn Từ xuống nước, không phải vô duyên vô cớ mà có kịch bản rõ ràng.
Tôi nghĩ rằng có người cố tình mua thủy quân (*) để đẩy hot search”.
(*)“Thủy quân” trong Cbiz có thể hiểu là một nhóm người (thường là người thất nghiệp, nội trợ, học sinh sinh viên muốn kiếm thêm thu nhập) được một tổ chức hay các nhân nào đó trả tiền để định hướng truyền thông theo ý mình (có thể là nâng/dìm, phát tán thông tin… Nhưng với trình độ internet phát triển như hiện tại, thủy quân không còn chỉ là những con người bằng xương bằng thịt nữa.
Rất nhiều công ty thủy quân đội lốt maketing online cung cấp các loại phần mềm nhân bản tài khoản và spam nội dung được chỉ định trong thời gian ngắn, hiệu quả cực cao.
Đặc điểm chung của thủy quân là: Nội dung đăng tải thường giống nhau, thường hoạt động vào nửa đêm hoặc rạng sáng.) – Theo https://filmstutamlang.wordpress.com/
Mạt Minh vừa nghe tin nhắn thoại của Thành Cảnh, TV trong phòng khách cũng đang phát sóng trailer của “Truy Tìm Mật Thất”.
Cái đoạn Văn Từ rơi xuống nước thực sự chỉ diễn ra trong vài giây, dòng chữ vô cùng bắt mắt “Tai nạn ngoài ý muốn” do ê-kíp chương trình cắt ghép, kết hợp với độ hot của Văn Từ, chỉ vài giây trên màn ảnh này có thể mang đến rất nhiều lưu lượng cho chương trình, đồng thời cũng khiến Văn Từ dành được nhiều thiện cảm trong mắt người qua đường với sự “Chuyên nghiệp”.
Nhưng cảnh quay chỉ vài giây này cũng không đủ để người ta phán đoán được nguyên nhân hậu quả của việc rơi xuống nước, Mạt Minh còn nhớ Hàn Thiệu Chu đã nói với anh hắn sẽ không để ê-kip chương trình lợi dụng việc Văn Từ rơi xuống nước để mang đến cho anh những lưu lượng ác ý.
Anh tin rằng chương trình cũng sẽ không dám làm mất lòng một người như Hàn Thiệu Chu, nhưng mà…
Dư luận ngoài chương trình như thế nào lại là chuyện khác.
Sau khi lướt qua bình luận của cư dân mạng về hot search liên quan đến “Truy Tìm Mật Thất” trên điện thoại di động, Mạt Minh nhanh chóng nhận ra ngày đó ở hiện trường đã có người âm thầm dẫn dắt dư luận, nếu không tình huống trong video kia cũng sẽ không có khả năng có nhiều người biết về chuyện xảy ra ngày hôm đó như vậy.
Thật rõ ràng, đây mới chỉ là bắt đầu…
Sự tích tụ, bùng nổ và khuếch tán của dư luận, mỗi một giai đoạn công khai từng thứ một, hơn ai hết anh hiểu rất rõ ràng.
[Thành Cảnh]: Anh cùng Văn Từ không phải thuộc cùng một công ty sao? Trên mạng đang lan truyền hai ngươi đối chọi gay gắt.
Bây giờ anh đăng ảnh chụp chung của hai người, tin đồn trên mạng này liền sụp đổ.
[Thành Cảnh]: Anh không thể nói điều gì sao? Khi nào thì đi ăn cùng nhau? Ân nhân của tôi.
[Mạt Minh]: Buồn ngủ quá.
[Thành Cảnh]:
Buổi tối hôm sau.
Mạt Minh và Kỳ Dược đã đặt một phòng riêng trong nhà hàng để tổ chức sinh nhật cho Chu Dịch Tường cùng những người khác trong đoàn kịch như những năm trước.
Vợ của Chu Dịch Tường mất sớm, ông cũng không tái hôn, tuy không có con nhưng xung quanh luôn có rất nhiều bạn bè trong và ngoài giới và các học trò, ông là người sống có tình có nghĩa, thời trẻ lại là người nổi tiếng nên kết giao được rất nhiều bạn bè.
Khi Chu Dịch Tường đến nhà hàng, ông đi cùng một vài người bạn tốt, bao gồm cả Lưu Hách Khôn, người mà ông đã liên lạc lại cách đây không lâu.
Lưu Hách Khôn sau khi quay xong “Tàn Kiếm”cũng để mình được nghỉ ngơi, nên Chu Dịch Tường liền kêu hắn đến để thêm phần náo nhiệt.
Trên bàn ăn, một lần nữa Lưu Hách Khôn lại gặp lại Mạt Minh.
Ấn tượng đối với Mạt Minh vẫn luôn rất tốt, còn vui đùa hỏi Mạt Minh lý do vì sao từ chối vai diễn của Hạ Thanh trong “Tàn Kiếm”.
Mạt Minh lịch sự bày tỏ lý do công việc, anh trên bàn ăn rất ít nói, ngoại trừ lúc kính rượu khi cần thiết, thì liền im lặng ăn đồ ăn, Lưu Hách Khôn quan sát Mạt Minh một lúc lâu, mặc dù nhìn anh rất ngoan ngoãn, nhưng ánh mắt lạnh lùng, thậm chí là tỏ vẻ chán ghét, căn bản không hòa nhập vào bầu không khí của bữa tiệc này.
Tiệc rượu quá nửa, Mạt Minh liền rời khỏi phòng xuống lầu tính tiền, khi quay lại liền nhìn thấy Lưu Hách Khôn đang đứng ở cửa phòng hút một điếu thuốc.
Nhìn thấy Mạt Minh, Lưu Hách Khôn dập tắt thuốc bỏ vào thùng rác, cười cười, giơ tay nói: “Mạt Minh, lại đây một chút.”
Mạt Minh bước tới, nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì vậy, Lưu đạo diễn?”
“Cũng không có gì, tôi chỉ muốn hỏi cậu một chuyện”.
Lưu Hách Khôn mỉm cười, thân thiết nói:”Ừm, chuyện này khá riêng tư, cậu không muốn trả lời cũng không sao.
“
“Đạo diễn Lưu, ông hỏi đi”.
“Cái kia, Mạt Minh, cha mẹ của cậu làm gì?”
“Mẹ tôi đã chết nhiều năm.” Mạt Minh thẳng thắn đáp: “Cha tôi hiện tại làm gì tôi cũng không rõ, đã nhiều năm rồi tôi không gặp ông ấy, cũng có khả năng là ông ấy đã chết.”
Lưu Hách Khôn sửng sốt, nhìn thanh niên trước mặt ánh mắt lạnh lùng mà bình thản, cũng không có vẻ gì là tức giận.
“Cậu hình như, có vẻ rất ghét cha cậu.”
“Không.” Mạt Minh nói: “Tôi không còn liên hệ với ông ấy nữa, cho nên không dành tâm tư để nghĩ về ông ấy hay chán ghét ông ấy.”
Lưu Hách Khôn vẻ mặt phức tạp hỏi: “Cậu có cảm thấy cuộc sống của mình bất hạnh không?”
“Không, tôi đã gặp được những người và những điều khiến tôi cảm thấy rất may mắn.” Mạt Minh nhìn Lưu Hách Khôn, ánh mắt của anh lạnh nhạt đi rất nhiều, “Nếu đạo diễn Lưu muốn tìm tư liệu từ tôi thì thực xin lỗi, tôi không muốn nói chi tiết”.
Lưu Hách Khôn ôn hòa cười, từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho Mạt Minh.
“Tôi có một bộ phim điện ảnh đang trong giai đoạn chuẩn bị và dự kiến khởi quay vào năm sau, trước mắt đang tìm kiếm diễn viên phù hợp ở trong nước” Lưu Hách Khôn nói thêm: “Nếu cậu cảm thấy hứng thú, cậu có thể gọi số điện thoại này, không cần qua công ty có thể trực tiếp gặp tôi phỏng vấn”.
Mạt Minh nhận lấy danh thiếp, phía trên là số điện thoại phòng làm việc của Lưu Hách Khôn.
“Tôi nghe lão Chu nói sau này cậu sẽ ở lại đoàn kịch, tôi nghĩ lý do cậu từ chối vai diễn số hai trong “Tàn Kiếm” không phải vì lý do công việc.
Nhưng cậu lại chấp nhận diễn kịch, có thể nói cậu rất yêu những vai diễn”.
Lưu Hách Khôn chậm rãi nói: “Cho nên cậu đừng vội từ chối, cuối tháng sau hãy cho tôi một câu trả lời.”
Bữa tiệc kết thúc, bên ngoài gió thổi vi vu.
Tại lối vào của nhà hàng, Chu Dịch Tường, Lưu Hách Khôn, v.v.
cùng một vài người lớn tuổi lên xe rời đi, những người còn lại cũng bắt taxi trở về.
Mạt Minh và Kỳ Dược rời đi muộn nhất, Hạ Tiểu Đường cũng ở lại đến cuối cùng, thấy đoàn người đi gần hết, cô vội vàng đưa những gì nhìn thấy trên điện thoại cho Mạt Minh.
“Bọn họ vu cáo cậu hãm hại Văn Từ.
Có bốn, năm cái hot search liền”.
Hạ Tiêu Đường lo lắng nói: “Bọn họ đúng là có bệnh, cứ làm như là tận mắt chứng kiến mọi chuyện”.
Mạt Minh cầm lấy điện thoại của Hạ Tiểu Đường, nhìn một hồi.
[Nguyên nhân Văn Từ rơi xuống nước], [Mạt Minh giúp Văn Từ khóa dây an toàn], [Âm mưu thâm độc của Mạt Minh]… mấy cái hot search này chiếm các vị trí cao, tất cả đều bắt nguồn từ một bài đăng ẩn danh, tự xưng là có bạn làm nhân viên của chương trình, ngày hôm đó chứng kiến toàn bộ sự việc, kể chi tiết lại câu truyện, cuối cùng đem mọi việc đổ hết về phía Mạt Minh, nói nguyên nhân khiến Văn Từ suýt chết đuối là vì Mạt Minh, là Mạt Minh cố tình làm hỏng dây an toàn.
Tác động lớn hơn cả lời nói chính là những bức ảnh được coi là bằng chứng, Mạt Minh thắt dây an toàn cho Văn Từ trên thuyền, hình ảnh Văn Từ đang vùng vẫy trong nước, và cả bộ dạng chật vật của Văn Từ sau khi được cứu lên bờ.
Trong số đó, hai bức ảnh được cư dân mạng quan tâm nhất, một là bức ảnh Mạt Minh thờ ơ đứng trên thuyền sau khi Văn Từ rơi xuống nước, hai là bức ảnh Hàn Thiệu Chu khẩn trương bế cả người Văn Từ đang ướt đẫm lên, vẻ mặt căng thẳng, như sắp rời khỏi hiện trường.
【 Trời ạ, ah ah! Thật đáng sợ tại sao lại có một người đàn ông ác độc như vậy! ]
[ Ê-kip chương trình cũng nói đó là ngoài ý muốn, đây căn bản mẹ nó chính là một vụ mưu sát có chủ đích, đề nghị anh trai tôi nên kiện anh ta, bằng không một ngày nào đó sẽ bị anh ta đầu độc trong công ty.]
[Hôm qua tôi thấy ai đó đăng bài về chuyện này, cứ tưởng đó là fan dựng chuyện, không ngờ đó là sự thật]
[ Thật là lằng nhằng, anh Hàn thực sự cũng ở hiện trường, anh hùng cứu mỹ nhân sao? Thật ngọt ngào]
[Hẳn là không có được sinh hận đi, nếu không phải Văn Từ trở về, Anh Hàn làm sao có thể chia tay Mạt Minh, đây chính là động cơ giết người hợp lý]
[Đột nhiên tôi rất mong chờ tập này của “Truy Tìm Mật Thất”, muốn biết ai trong hai người này là người thông minh hơn]
[Còn cần phải nói sao, dĩ nhiên là Văn Từ xuất sắc hơn, nếu không làm sao có thể khiến Mạt Minh làm ra thủ đoạn bỉ ổi như vậy]
[Woa, woa, Hàn tổng thật soái nha, không biết khi nào hai người kết hôn, sau bao nhiêu năm theo đuổi, đây có lẽ là lần đầu tiên được ôm người ở trong ngực đi]
[ Có phải tôi là người duy nhất nghĩ rằng có điều gì đó không ổn không? Một người phải ngu ngốc đến mức nào mới lựa chọn tình huống đó để ra tay, Phàm là ai có đầu óc đều phải biết cách tránh camera chứ?]
[Mấy người định tội Mạt Mạt nhà tôi, vậy đưa video bằng chứng ra đây]
[Mạt Mạt nhà này là mỹ nhân độc nhất, không thiếu một kẻ chó liếm gót như Hàn Thiệu Chu dựa vào, thật chướng mắt]
Mạt Minh trả lại điện thoại cho Hạ Tiểu Đường cười nhẹ: “Không có chuyện gì, việc này công ty sẽ xử lý.”
Kỳ Dược bị Hạ Tiểu Đường gào thét, lúc này cũng đang xem tin tức liên quan trên điện thoại di động, không thể bình tĩnh nổi: “Đám người này thật là xấu xa, thật nói cái gì liền tin cái đó, thật sự là không có đầu óc gì cả.”
Hạ Tiểu Đường: “Tôi nhìn những tài khoản chửi rất nhiều đều là những tài khoản vừa mới đăng ký, đây hẳn là thủy quân làm đi, rõ ràng là đối thủ cạnh tranh cố tình bôi nhọ”.
Mạt Minh trong lòng bất đắc dĩ cười, một nghệ sĩ như anh không có tài nguyên điện ảnh và truyền hình, làm sao anh có thể có đối thủ cạnh tranh được chứ.
“Đây mới chỉ là bắt đầu.” Mạt Minh nhẹ giọng nói: “Theo quy trình chung, kế tiếp sẽ có một đoạn video để đẩy dư luận lên”.
Kỳ Dược và Hạ Tiểu Đường đều sững sờ.
“Video? Làm sao cậu biết? Mạt Minh, đừng dọa bọn tôi, đừng thật sự là cậu…Phi phi, không có khả năng là cậu được, cho dù có video cũng là cắt nối biên tập.”
“Cậu cứ giao mọi việc cho công ty xử lý mà không có phản ứng gì sao?” Kù Dược lo lắng: “Hiện tại cậu sắp rời khỏi showbiz rồi, công ty của cậu không kiếm được tiền từ cậu nữa, vậy có thể giúp được cậu cái gì.
Nói không chừng còn nhân cơ hội này còn dùng cậu để cọ nhiệt cho Văn Từ, giới giải trí này rất thực tế, đều là bọn tư bản chỉ muốn lưu lượng.”
Kỳ Dược và Hạ Tiểu Đường kêu xe tới rồi, Mạt Minh yêu cầu họ lên xe trở về trước.
“Dư luận luôn biến hóa thay đổi mà không lường trước được.
Ai mà biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.” Mạt Minh cười: “Đã muộn rồi, hai người nên về nghỉ