Edit: ji
[…Có lẽ chính là kẻ thù]
—–o0o—–
Sau khi ăn sáng, Mạt Minh muốn đến đoàn kịch b22n bạc với sư phụ về việc tham gia vai diễn vở kịch mới.
Kết quả vừa đến đoàn kịch, từ chỗ Hạ Tiểu Đường mới biết Chu Dịch Tường phải nhập viện.
Sáng hôm qua, trong lúc chỉ đạo diễn xuất, ông không cẩn thận từ bậc thang sân khấu ngã xuống, chân bị gãy xương, cũng không tính là nghiêm trọng nhưng phải nghỉ ngơi một thời gian.
Kỳ Dược cùng Hạ Tiểu Đường cũng chuẩn bị đến bệnh viện thăm, vì vậy hai người cùng nhau lên xe của Mạt Minh.
Trong xe, Kỳ Dược đột nhiên hỏi Mạt Minh có biết tình hình gần đây của Hàn Thiệu Chu hay không.
Hạ Tiểu Đường dùng khuỷu tay huých vào bạn trai, tức giận nói: “Mạt Minh không còn quan hệ gì với anh ta, nhắc đến anh ta làm gì.”
“Anh không cố ý nhắc đến anh ta.” Kỳ Dược nghiêm nghị nói: “Chuyện là thế này, buổi sáng nay từ chỗ A Kỳ anh mới biết, đêm qua trên cầu Tây Hoàn xảy ra một vụ tai nạn, một chiếc xe tải lớn đã đâm nát một chiếc Maybach, anh ấy đi ngang qua hiện trường nhìn đến biển số xe là 88888, hình như là xe của Hàn Thiệu Chu.
”
Mạt Minh ngước mắt nhìn Kỳ Dược qua kính chiếu hậu.
Hạ Tiểu Đường sửng sốt: “Không thể nào, anh chắc chứ?”
“A Kỳ nói tối hôm qua tổ chức sinh nhật cho bạn mình, về nhà muộn, đi ngang qua hiện trường vụ tai nạn, tận mắt nhìn thấy.
Còn chụp một bức ảnh và gửi cho nhóm.
Đây, em xem đi”.
Nói xong, Kỳ Dược tìm một bức ảnh trong điện thoại đưa đến trước mặt Hạ Tiểu Đường.
Hạ Tiểu Đường hít sâu một hơi, sợ hãi nói: “Trời ạ, đâm thành như vậy, người không sao chứ?”
“Không biết nữa, nhìn ảnh thì xe khá chắc chắn, nhưng mà nhìn thì suýt chút nữa rơi khỏi cầu, cầu cao như vậy, nếu rơi xuống cả người và xe đều không xong”.
“Vì sao lại đâm vào nhau chứ?”
“Anh ở trên mạng xem tin tức, nói là tài xế xe tải lái xe trong lúc mệt mỏi”.
“Lái xe mệt mỏi có thể đâm thành như vậy.
Nói là cố ý em còn tin”
Xe dừng ở ngã tư đèn giao thông, Kỳ Dược ở ghế sau hơi nhấc người lên, đặt điện thoại ở ghế lái của Mạt Minh, hỏi: “Mạt Minh, cậu xem, đây có phải là xe Hàn Thiệu Chu không?”
Mạt Minh xoay người nhìn thoáng qua.
Thân xe méo mó có thể nhìn ra được hình dáng quen thuộc của chiếc xe, nếu biển số đúng như lời Kỳ Dược nói, thì chiếc xe này chắc chắn là của Hàn Thiệu Chu.
Mạt Minh thu hồi ánh mắt, nắm chặt tay lái: “Không rõ lắm…”
Vừa tới bệnh viện, mấy người đều nhìn vào Chu Dịch Tường.
Ngoại trừ chân bó thạch cao, Chu Dịch Tường nhìn qua căn bản không có việc gì, cùng học trò nói nói cười cười, cũng có vẻ rất có tinh thần.
Anh thuê hộ lý chuyên nghiệp chăm sóc cho ông, cho nên căn bản không cần lo lắng chuyện chăm sóc hàng ngày, nhưng Mạt Minh và Kỳ Dược vẫn thương lượng với nhau, sắp xếp mỗi ngày một người qua, anh thời gian này cũng nhàn rỗi, cũng sẽ thường xuyên qua đây.
Một người trong vòng bạn tốt của Chu Dịch Tường đến thăm, Hạ Tiểu Đường ở lại trong phòng bệnh, Mạt Minh và Kỳ Dược đi ra ngoài mua một chiếc xe lăn.
Trong lúc chờ thang máy, Kỳ Dược vẫn luôn cúi đầu nhìn xuống điện thoại xem tin tức, lầu bầu nói: “Tin tức về tai nạn trên cầu Tây Hoàn có rất nhiều, chiếc xe bị đâm nát thật sự có biển số 88888.
”
Mạt Minh nhắm mắt lại, yên lặng nhìn số tầng thay đổi bên cạnh cửa thang máy.
“Thang máy đến rồi.” Mạt Minh nhắc nhở Kỳ Dược đang ở bên cạnh, sau đó Kỳ Dược lúc này mới cất điện thoại đi.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Mạt Minh nhấc chân muốn bước vào, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy trong thang máy một bóng dáng quen thuộc.
Cả hai đều đeo khẩu trang, nhưng vì quá quen thuộc nên tầm mắt vừa nhìn đến lập tức nhận ra nhau.
Hàn Thiệu Chu rõ ràng là giật mình, mày kiếm hơi nhíu lại, ánh mắt sắc bén dừng lại trên mặt Mạt Minh khoảng hai giây, hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn đi nơi khác.
Đương nhiên là làm lơ…
Mạt Minh: “…”
Rũ mắt đi vào thang máy, Mạt Minh quay lưng về phía Hàn Thiệu Chu, Kỳ Dược ở một bên nhẹ nhàng nhéo mu bàn tay Mạt Minh, thì thầm nói: “Hóa ra là tin tức giả…”
Nhìn chằm chằm cái tay kia, Hàn Thiệu Chu hơi nheo mắt lại.
Thang máy từ từ đi xuống, Kỳ Dược lưng như bị kim đâm, hắn chỉ cảm thấy sau đầu lạnh lẽo, đồng thời trong thang máy ba người đều yên lặng khiến cho hắn cảm thấy xấu hổ, nhìn hai người kia cảm giác thật vi diệu, làm cho hắn một lời cũng không dám nói.
Thang máy xuống hai tầng, một đám người chen chúc đi vào, còn có hai y tá đẩy xe giường vào thang máy, trực tiếp đẩy ba người vào phía trong cùng của thang máy.
Lưng Mạt Minh gần như chạm vào ngực người phía sau, người phụ nữ đứng trước mặt anh đang ôm một cậu bé tầm một hai tuổi, cậu bé đang nằm trên lưng mẹ, cậu chớp chớp đôi mắt to sáng long lanh nhìn Mạt Minh, đưa tay ra nghịch ngợm sờ tóc Mạt Minh, Mạt Minh theo bản năng lùi lại phía sau, trực tiếp dẫm thẳng vào chân của người phía sau.
“Thực xin lỗi.” Theo bản năng anh mở miệng, nhưng vừa quay đầu lại, liền bắt gặp một đôi mắt sâu và lạnh lẽo, con ngươi sâu thẳm phản chiếu khuôn mặt Mạt Minh.
Mạt Minh mím môi, quay đầu lại.
Cửa thang máy lại mở ra, có người muốn đi vào, phía trước theo bản năng lại lùi về phía sau, Mạt Minh cơ thể loạng choạng, lưng dựa vững chắc vào ngực của người đàn ông phía sau.
Biết sau lưng là ai, Mạt Minh vội vã thẳng lưng tiến về phía trước, kết quả bị người phụ nữ phía trước dẫm chân, vừa thu chân lại thì lại đập vào ngực người phía sau, một bàn tay theo bản năng đỡ lấy eo anh, nhưng chỉ trong giây lát lập tức thu trở về.
“Hừ…”
Một tiếng hừ lạnh, như thể tràn ngập sự khinh thường.
Mạt Minh: “…”
Thang máy tuy rằng không còn chen thêm người vào, nhưng mỗi tầng đều có người đợi, cho nên cửa thang máy mỗi lần mở ra, rồi lại chậm rãi đi xuống.
Đứng từ trên cao, Hàn Thiệu Chu có thể nhìn thấy cổ áo sạch sẽ của Mạt Minh, cổ trắng ngần như sứ, phảng phất toát ra hương thơm ấm áp, lớp phấn mỏng trên vành tai xuyên qua ánh sáng, làn da phía sau tai trắng mịn…Hắn biết, đó là nơi nhạy cảm nhất của Mạt Minh, chỉ cần nhẹ nhàng hôn lên cũng có thể khiến cơ thể này run lên vào đầu hàng.
“Hừ…”
Lại là một cái khịt mũi lạnh lùng khác, thể hiện thái độ