Edit: Ji
[Em đã sai rồi, huhu, em đã sai rồi anh Mạt…]
—–o0o—–
Triệu Thành bấm điện thoại, rất nhanh đã được kết nối.
Nhìn Hàn Thiệu Chu chăm chú nhìn vào điện thoại với vẻ mặt u ám, Triệu Thành cố ý bật loa ngoài lên.
“Mạt Minh, là anh, Triệu Thành.” Triệu Thành nói khá ôn hòa vào điện thoại: “Hiện tại em đang ở bệnh viện à? Lão Hàn lúc nãy nói với anh nhìn thấy em trong bệnh viện.”
Hàn Thiệu Chu vừa nghe Triệu Thành nhắc đến mình, máu trong người dâng lên, trừng mắt cảnh cáo với Triệu Thành không được nói nhảm.
“Thật là trùng hợp, Tiểu Mạt Minh” Triệu Thành tiếp tục nói: “Anh cũng đang ở trong bệnh viện, lại nói thật xui xẻo, đêm qua anh ngồi xe của lão Hàn bị tai nạn, suýt chút nữa anh đã chết ở cầu Tây Hoàn.
“
Đầu dây bên kia, Mạt Minh cũng chân thành an ủi: “Anh Triệu, anh không sao chứ?”
“Anh nhập viện rồi, làm sao không có chuyện gì được.” Triệu Thành nói: “Hiện tại anh đang ở phòng bệnh *** trên tầng hai mươi, Tiểu Mạt Minh em ở đâu.”
“Bây giờ em phải lên tầng 21 để giải quyết chuyện riêng.” Có tiếng cửa thang máy vang lên, Mạt Minh tiếp tục nói: “Em đang ở trong thang máy, anh Triệu trước như vậy đã.”
Rất nhanh điện thoại đã cúp, Triệu Thành nhíu mày, ngẩng đầu nói với Hàn Thiệu Chu đang ở bên cạnh giường: “Chưa nói là có đến hay không, nhưng chỉ cách một tầng thôi.
Không có lý gì mà không thể ghé qua nhìn một lần, cậu cứ ngồi đây chờ? “
Hàn Thiệu Chu không đáp lại lời nói của Triệu Thành, lấy làm lạ hỏi: “Cậu ta mới từ tầng mười sáu bước vào thang máy, người cậu ta đến thăm cũng nằm ở tầng mười sáu.
Hiện tại lên tầng 21 làm cái gì?”
“Ai biết được, có thể có những người bạn khác nằm ở đó.”
Hàn Thiệu Chu đứng dậy đi về phía cửa phòng bệnh.
“Này, cậu đi đâu vậy, không phải nói sẽ quan tâm tới tôi sao?” Triệu Thành hướng về phía Hàn Thiệu Chu cố ý cười nói.
Hàn Thiệun Chu cũng không quay đầu lại: “Đi ra ngoài mua một ít thuốc bổ cho cậu.”
“Thật sao?” Triệu Thành nói: “Tôi không tin.”
Hàn Thiệu Chu: “…”
Từ tầng 20 trở lên là phòng bệnh VIP, đều là các phòng đơn, được trang bị đầy đủ tiện nghi trong phòng, ngay cả hành lang cũng sạch sẽ và yên tĩnh hơn so với các phòng và tầng bình thường.
Trong phòng của Thẩm Tiền, ngoài cha mẹ hắn, còn có cả nhà chú, cũng như hai người bạn trong vòng bạn tốt, sau đó lại thêm một đám người Thẩm Hi Hi, đang ngồi và đứng thành từng nhóm.
Thẩm Tiền dựa vào giường bệnh, sắc mặt tiều tụy, hốc hác và ốm yếu, mắt sưng như quả hạch đào, hẳn là khóc cả đêm, giờ phút này mắt nhìn đầy tơ máu, khóe miệng còn có vết thương nhỏ bị rách, thân thể cứng đờ dựa vào giường, chỉ cần cử động nhẹ là vết thương bên dưới nứt ra kịch liệt đau đớn.
Hắn muốn khóc lớn, nhưng lại không dám động cơ thể, cả người nhìn chật vật vô cùng.
Mẹ của Thẩm Tiền không ngừng lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Thẩm Tiền từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ phải chịu bất cứ thiệt thòi nào.
Ở nhà tôi mắng còn chẳng dám mắng.
Tôi sẽ không bỏ qua cho những kẻ làm tổn thương Tiểu Tiền, muốn họ phải trả giá đắt.”
Người đàn ông đứng cạnh cửa sổ là chú của Thẩm Tiền, một luật sư tần 40 tuổi.
Mái tóc vuốt ngược sáng bóng, đôi mắt trông rất hào hoa, nghiêm nghị nói: “Chị, chuyện này giao cho em, dựa theo những gì Tiểu Tiền nói, em hoàn toàn có thể đưa mấy người kia vào tù, chị yên tâm, một kẻ cũng không chạy thoát.
“
Mẹ Thẩm Tiền tức giận nói: “Đặc biệt là Mạt Minh, Tiểu Tiền nói chính là người này lừa nên nó mới thành ra như vậy, chẳng phải hắn ta là tiểu minh tinh sao, nhất định phải công khai, liên lạc với giới truyền thông khiến hắn thân bại danh liệt, còn phải tống hắn ta vào tù! “
Thẩm Bội Linh tiến lên an ủi vài câu, sau đó nói: “Tên Mạt Minh này thật sự khốn nạn, hắn ở trong vòng cùng với Văn Từ nhà tôi đối nghịch.
Chúng ta lần này nhất định không thể buông tha hắn, đúng rồi, vừa mới ở cửa bệnh viện còn nhìn thấy hắn.
Văn Từ còn nói chuyện với hắn ta, không biết lúc này…”
Đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa phòng, Văn Từ đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy Mạt Minh đi theo phía sau Văn Từ, Thẩm Hi Hi lập tức chỉ vào Mạt Minh nói: “Dì, hắn chính là Mạt Minh.”
Trong phòng ánh mắt mọi người cùng đồng thời nhìn về phía Mạt Minh, Thẩm Tiền đặc biệt kích động, nước mắt rơi lã chã, nắm lấy tay mẹ khóc: “Là anh ta, là anh ta hại con, anh ta cho con uống thuốc, tìm người đem con…Con không muốn sống nữa, con thật sự muốn chết”
Thẩm Tiền khóc đặc biệt thê thảm, nhưng khi nhìn thấy Mạt Minh mặt vô cảm đến gần giường bệnh, sắc mặt lại tái nhợt, rụt vai lại: “Anh…anh đừng tới đây!”
Mạt Minh dừng lại bước chân, hờ hững liếc nhìn Thẩm Tiền đang khóc lóc thảm thiết trên giường bệnh, mặc dù bị chăn che mất nhưng nhìn bộ dáng chỉ cần động một chút đều có thể phải chịu đau đớn, anh cũng có thể đoán được người đàn ông này bị tổn thương nặng nề như thế nào.
Có lẽ phía dưới gần như bị hỏng rồi…
Mẹ Thẩm Tiền chỉ vào Mạt Minh mà chửi ầm lên, nếu không có chú Thẩm Tiền lôi kéo thì bà ta đã vòng qua đầu giường tát Mạt Minh.
Cho đến khi Văn Từ lên tiếng an ủi, cũng nói Mạt Minh tới đây để giải thích, đám người mới bình tĩnh trở lại.
Mẹ Thẩm Tiền lau nước mắt, lạnh lùng nhìn Mạt Minh: “Mày cút đi, xin lỗi cùng bồi thường tao đều không chấp nhận.
Mày đã làm tổn thương con trai tao như thế này, mày chờ mà ngồi tù đi.”
Mạt Minh lúc này mới mở miệng: “Tôi chỉ uống rượu với con trai của bà, tại sao tôi phải ngồi tù?”
“Anh còn giả ngu.” Thẩm Hi Hi chính trực nói: “Anh cho Tiểu Tiền uống thuốc, còn tìm người khiến Tiểu Tiền…”
“Có chứng cứ không?” Mạt Minh hỏi.
Mẹ Thẩm Tiền cao giọng: “Tiểu Tiền ngồi uống rượu cuối cùng với mày, cũng là mày đưa Tiểu Tiền tới căn phòng đó.
Lời của Tiểu Tiền chính là bằng chứng!”
Chú của Thẩm Tiền, mặc vest đi giày da, đẩy gọng kính lạnh lùng nói: “Cậu không cần phải thừa nhận, tôi đã nhờ đồng nghiệp của tôi đi lấy camera giám sát.
Nếu sự thật đúng như Tiểu Tiền nói, tôi có thể nói cho cậu biết, hành vi của cậu sẽ đối mặt không dưới năm năm tù, nghe nói cậu là người của công chúng, thật xin lỗi, sự nghiệp diễn xuất của cậu đời này hoàn toàn chấm dứt.
“
Sau khi chú Thẩm nói xong, cả đám người trong phòng bệnh vẻ mặt vui mừng.
Mạt Minh nhìn người đàn ông đeo kính, nhẹ nhàng lễ phép hỏi: “Ông thật sự hiểu luật?”
Thẩm Hi Hi lập tức hừ một tiếng nói: “Chú tôi mở công ty luật, có hợp tác với Thịnh Đạt, anh nói xem?”
“Ừm, đúng rồi, tôi có một chuyện muốn thỉnh giáo luật sư” Mạt Minh bình tĩnh nói: “Có người có ý đồ bỏ thuốc tôi, cũng thuê người lên kế hoạch xâm hại tôi, nhưng bởi vì quá ngu ngốc nên chính mình gặp họa.
Tôi có thể khởi kiện người kia không? Nếu khởi tố, hắn ta sẽ bị kết án bao lâu? “
Chú của Thẩm Tiền hiển nhiên là sững sờ, dù có ngu ngốc đến đâu cũng có thể nghe được thiếu niên trước mặt đang nói cái gì, theo bản năng quay đầu lại nhìn Thẩm Tiền trên giường bệnh.
Mẹ Thẩm Tiền hét lên trước tiên: “Được đó, mày ở đây còn không nhận sai mà còn vu hại Tiểu Tiền, mày có chứng cứ không?”
Mạt Minh không muốn lãng phí lời nói của mình để cãi cọ với những người này, anh bật TV LCD gắn trên tường cạnh giường ngủ, anh đã ở cùng Hàn Thiệu Chu trong phòng bệnh kiểu này một đêm nên biết rằng TV ở đây có thể trình chiếu.
Đưa điện thoại trực tiếp trình chiếu lên TV, Mạt Minh tìm thấy một loạt bức ảnh trong điện thoại của mình, đó là ảnh chụp màn hình ghi lại những cuộc trò chuyện khác nhau mà anh chụp từ điện thoại của Thẩm Tiền đêm qua.
Trên màn hình TV, lịch sử trò chuyện được phóng đại lên mấy chục lần, ngón tay Mạt Minh chậm rãi lướt trên màn hình, nội dung trên màn hình đủ để cả đám người đều có thể nhìn rõ.
Mẹ Thẩm Tiền ngơ ngác nhìn màn hình, miệng há hốc, Chú Thẩm Tiền vẫn luôn đứng cạnh giường cũng tiến lại gần TV, vẻ mặt lúc này ngưng trọng, Văn Từ đứng một bên mấp máy môi, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Thẩm Tiền càng là trợn mắt há mồm, hắn không biết tại sao những tin nhắn bí mật này Mạt Minh lại lấy được trong điện thoại của hắn.
“Mày giả mạo chứng cứ.” Mẹ Thẩm Tiền đột nhiên kích động đứng lên: “Đừng tưởng rằng tao không biết mày là thứ gì.
Vì danh lợi mà lên giường với kẻ có tiền, nhắm vào Văn Từ ở khắp mọi nơi trong giới giải trí.
Dựa vào mối quan hệ không sạch sẽ với Hàn Thiệu Chu, mày đoạt lấy tài nguyên của Văn Từ, còn cùng với chồng cũ của Văn Từ là Cao Sâm không rõ ràng, danh