Từ trong phòng Tiêu Ái Nguyệt truyền tới hai tiếng thét, Tiêu Hiếu Nam đang nhặt rau bỗng run tay một cái, gã len lén ngẩng đầu nhìn mẹ nhưng sắc mặt mẹ Tiêu vẫn bình thường như thể không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, bà chỉ đơn giản ra lệnh, "Rửa sạch đồ ăn trong túi rồi nấu cơm."
Tiêu Hiếu Nam rất uất ức, gã vẫn chưa ăn sáng, lúc đầu còn tưởng sẽ được ăn hai chén cháo, nào ngờ nửa đường Tiêu Ái Nguyệt lại xuất hiện, báo hại mẹ Tiêu ngay cả cháo cũng không cho gã ăn, lại còn bắt gã vào bếp hỗ trợ rửa rau nấu cơm, "Mẹ, chị vừa mới kêu cái gì đó? Mẹ đoán họ đang làm gì ở trong phòng?"
Mẹ Tiêu bỗng dưng dừng động tác chà nồi lại, Tiêu Hiếu Nam không phát hiện ra mẹ mình dị thường, gã tiếp tục cúi đầu lải nhải, "Thật ra chị Từ là người rất tốt, cái lần chúng ta đến Thượng Hải đó, ăn uống ngủ nghỉ đều được chị ấy bố trí vô cùng chu đáo, nói đúng hơn là chị ấy thật tâm coi trọng chị hai.
Mẹ, mẹ cũng đừng quá để ý trong lòng, đời người không dài, sống sao cho thật vui vẻ mới là điều quan trọng nhất."
"Choang" một tiếng vang lên, miếng rửa chén trong tay mẹ Tiêu rơi xuống bồn rửa bát, nét mặt của bà mê mang, sau đó mở rộng bước chân quay người đi ra ngoài cửa, "Mẹ quên cho gà ăn, con rửa nồi tiếp đi."
"Mẹ." Tiêu Hiếu Nam ở sau lưng bất an gọi mẹ nhưng bà lại làm ngơ kéo cửa lớn đi ra ngoài, trực tiếp bỏ ngoài tai câu nói sau cùng của Tiêu Hiếu Nam, "Mẹ, mẹ quên nấu cơm."
Chuồng gà không xa, từ hướng phòng bếp có thể nhìn thấy toàn cảnh bên kia.
Mẹ Tiêu đi tay không, bà đứng bên cạnh chuồng gà ngẩn người nhìn vào bếp.
Tiêu Hiếu Nam nhìn bóng lưng của bà bèn thở dài, gã đã làm xong chuyện mẹ giao, đang định cầm một cái áo khoác ra ngoài cho mẹ nhưng vừa đi đến trước cửa lại ngoài ý muốn nhìn thấy Từ Phóng Tình.
Mẹ Tiêu và Từ Phóng Tình không phải lần đầu đối mặt, lần trước cô đã làm tổn thương bà, vậy lần này thì sao? Tiêu Hiếu Nam khẩn trương tột độ, cửa cũng không gõ, ầm một cái xông vào trong phòng ngủ của Tiêu Ái Nguyệt, "Chị, mẹ..."
"Ra ngoài!" Tiếng sư tử Hà Đông rống làm rung động cả căn phòng ngủ.
Tiêu Ái Nguyệt luống cuống che nịt ngực màu đen lại, sau đó giơ tay cầm cuốn sách bên cạnh ném vào người Tiêu Hiếu Nam, "Em chạy vào đây làm gì? Đi ra ngoài cho chị!!!"
Hai người bên ngoài vội vã chạy vào, Tiêu Hiếu Nam có nỗi khổ khó nói nên gã phản xạ có điều kiện đóng cửa phòng lại rồi nhặt cuốn sách trên mặt đất lên, giải thích, "Chị đang thay quần áo."
Tiêu Ái Nguyệt chỉ mất mười phút để làm vệ sinh cá nhân.
Cô vừa tắm rửa xong liền đụng phải chuyện như thế, nghĩ đến mình sẽ bị Từ Phóng Tình chế giễu, càng nghĩ càng tức giận liền chống nạnh mắng, "Tiêu Hiếu Nam, đồ lòng lang dạ thú, em ăn học nhiều năm như vậy rồi, có thấy phí công đèn sách không hả? Vào phòng còn không biết gõ cửa!"
"Chị nói chuyện thật là khó nghe." Tiêu Hiếu Nam bưng chén củ cải ngồi trên băng ghế nhỏ nói, "Sao chị nói chuyện càng ngày càng độc miệng vậy?"
Độc? Có độc qua ai đó không? Chẳng lẽ cô đã bị ai đó lây bệnh rồi? Tiêu Ái Nguyệt ý thức được điểm ấy liền quay đầu nhìn về phía Từ Phóng Tình.
Từ Phóng Tình cảm nhận được ánh mắt của cô bèn ngẩng đầu, "Tiểu Nguyệt, em dịu dàng với Tiểu Nam một chút đi, em không học được cách dịu dàng sao? Chẳng lẽ phải cần tôi dạy mới biết?"
Ủa, Tiểu Nguyệt là cái quỷ gì? Không đúng, dịu dàng là cái quỷ gì á? Tiêu Ái Nguyệt trợn mắt há mồm nhìn đối phương, "Tình Tình, có phải chị bị ma nhập rồi không?"
"Con nói chuyện kiểu gì vậy?" Lần này, ngay cả mẹ Tiêu cũng mắng cô, "Oắt con càng ngày càng không lễ phép, ra ngoài lâu như vậy, ở Thượng Hải học được cái gì?"
"Con..." Tiêu Ái Nguyệt hết đường chối cãi, cô run run chỉ vào mặt Từ Phóng Tình, muốn nói lại không dám, một lúc sau mới thốt ra, "Được rồi, được rồi, được rồi, em không dịu dàng, nhưng mà Tình Tình, chị không đi tắm sao? Em vừa mới tắm xong, cũng lấy sẵn nước ấm rồi, chị nhanh đi tắm đi, nếu không nước sẽ lạnh mất."
Từ Phóng Tình buông cái chén trong tay xuống, cô nhìn gương mặt đầy kinh ngạc của Tiêu Ái Nguyệt, biểu tình rõ ràng có chút sung sướng.
Cô đi đến bên cạnh mẹ Tiêu, sau đó ngồi xổm người xuống giúp bà nhặt lá rau bị vàng, "Dì, để con giúp dì."
Mẹ Tiêu dịch người qua, ngại ngùng nhường chỗ, "Con biết làm sao? Hay đi tắm trước đi?"
"Không cần đâu, tối nay tắm cũng được."
Mẹ Tiêu cũng không khuyên cô nữa, bà đơn giản nói cho cô biết rau bị sâu chỗ nào, làm sao để nhặt vừa nhanh vừa hiệu quả.
Từ Phóng Tình chân thành lắng nghe, vẻ mặt lộ vẻ hiếu học giống như hận không thể biến ra một cái laptop để ghi lại toàn bộ tri thức của mẹ Tiêu vào đó.
Nhiệm vụ nhặt rau đơn giản bị bầu không khí trang trọng của hai người biến thành trận huấn luyện cấp thế giới.
Tình cảnh đã phát triển đến bậc này, thật sự vượt ra khỏi tưởng tượng của hai chị em họ Tiêu.
Tiêu Hiếu Nam không tham dự nổi thể giới của ba người phụ nữ, gã chủ động về bếp tiếp tục rửa rau, mặc kệ Tiêu Ái Nguyệt sai gã ra ngoài gọt dứa.
Tiêu Ái Nguyệt chỉ có thể tự mình hành động, cô lo lắng Từ Phóng Tình sẽ ghét bỏ cô gọt không sạch nên đã bỏ ra mười mấy phút để cẩn thận gọt xong một quả dứa.
Cô cắt quả dứa thành nhiều miếng nhỏ rồi đưa đến bên môi Từ Phóng Tình, chu miệng ra hiệu đối phương ăn thử một chút.
Từ Phóng Tình khẽ lườm cô một cái, "Tiểu Nguyệt, mẹ còn ở đây."
"Nó vốn là đồ vô lương tâm." Mẹ Tiêu ở bên cạnh hát đệm, "Từ nhỏ đã không có lương tâm."
Tiêu Ái Nguyệt mau chóng đổi hướng miếng dứa trong tay chuyển tới trước mặt mẹ Tiêu, "Mẹ, mẹ nếm thử xem, con tự tay gọt đó, ngọt lắm."
"Không ăn."
Tiêu Ái Nguyệt cười làm lành, "Nếm thử một chút đi mà."
Mẹ Tiêu thoáng nhìn qua rau xanh trên đất, "Đủ dùng rồi, không cần làm nữa.
Tiểu Từ đi rửa tay đi con, dì đi xào rau." Nói xong cũng không thèm ngó đến miếng dứa trong tay con gái, bà lập tức bưng rổ đứng dậy.
Tiêu Ái Nguyệt khóc không ra nước mắt, cô quay đầu nhìn về phía Từ Phóng Tình, "Tình Tình, có phải chị ghét bỏ tay em gọt không sạch?"
Trên tay của Từ Phóng Tình dính không ít bùn, cô chẳng nói chẳng rằng, chậm rãi đứng lên đá vào mông Tiêu Ái Nguyệt một cước, "Tôi chê em ở đây vướng chân vướng tay tôi."
Đấy, có mẹ liền quên vợ.
Tiêu Ái Nguyệt tức giận thở phì phò ăn hết cả trái dứa trong đĩa, đang lúc sờ bụng ợ một tiếng thì Tiêu Hiếu Nam bỗng nhiên bưng hai mâm đồ ăn đi ra, "Chị Từ, mẹ em nói có thể ăn cơm rồi."
Tiêu Ái Nguyệt, "..."
Hôm nay, Từ Phóng Tình nhất định chịu không ít k1ch thích, khẩu vị cũng được mở rộng, dường như cô cũng quên mất chuyện giảm béo, ăn hết chén cơm này đến chén cơm khác, chẳng những lấy lòng bụng mình mà còn lấy luôn lòng của đầu bếp.
Tiêu Ái Nguyệt cảm