Em trai đi về lấy tiền, gã không ngờ sẽ chứng kiến được cảnh cay mắt như thế, "Em và mẹ vào thôn nhập hàng, tối nay có hội chợ trái cây, chị có muốn đi cùng không?"
Tiêu Ái Nguyệt đầu tắt mặt tối đứng lên, đen mặt nói, "Không đi, muốn bao nhiêu tiền? Chị cho em."
"Không cần tiền của chị, mẹ đã chuẩn bị xong rồi, đang đặt ở dưới đầu giường." Gã vừa nói vừa bước vào phòng ngủ của mẹ Tiêu lấy tiền, lúc đi ra nhìn thấy Từ Phóng Tình vẫn còn đứng tại chỗ đang suy tư gì đó, gã vội nói, "Chị Từ, thứ bảy em mới học bù, em cũng định về trường tự học, chiều nay em giúp mẹ ướp lạnh trái cây xong sẽ về trường."
Từ Phóng Tình quay đầu nhìn Tiêu Ái Nguyệt đang cầm dao gọt dứa, cô nhíu mày, không chút nghĩ ngợi hỏi, "Tiêu Ái Nguyệt, em không đi hỗ trợ sao?"
Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu nhìn hai người nọ, "Muốn em hỗ trợ? Chú Lý sẽ đuổi em về thôi."
"Chú Lý đã dọn ra thành phố từ đầu năm rồi, bây giờ anh Đại Vương đang thầu vườn trái cây nhưng lại không giao hàng, anh ấy kêu chúng ta tự đi lấy."
Tiêu Ái Nguyệt cảm giác lời nói của gã rất đáng thương, song cô vẫn dùng ý chí sắt đá cự tuyệt, "Vậy hai người cố lên."
Từ Phóng Tình không chịu nổi thái độ của người yêu, cô đi đến bên cạnh đoạt lấy dao gọt trái cây trong tay đối phương, "Đi chung đi, Tiêu Ái Nguyệt, tôi không muốn nói lần thứ hai."
Vợ đã lên tiếng, Tiêu Ái Nguyệt còn có thể nói gì? Trong lòng cô cực độ không tình nguyện đến thôn Tiểu Sơn nhập hàng.
Mấy năm nay, cô đã cho mẹ Tiêu không ít tiền, tuổi tác mẹ đã cao, tuy cô không cho bà làm việc nhưng bà vẫn cứ nhất định phải làm.
Xét về tình về lý, Tiêu Ái Nguyệt cũng không muốn để ý việc mẹ tự mình chuốc lấy cực khổ, nhưng Từ Phóng Tình đã yêu cầu, dù cô không nguyện ý vẫn phải đi.
Chiếc xe ba bánh rỉ sét dừng trên vũng bùn giữa con đường nhỏ, mẹ Tiêu đang cầm cục gạch kê phía dưới, Tiêu Hiếu Nam ôm một cái ghế đẩu nhảy lên xe ba bánh, sau đó gã đưa bàn tay ra ngoài xe nói với Từ Phóng Tình, "Chị Từ lên đi, em giúp chị cầm ghế."
Người có thể ngồi xe này sao? Trên mặt Từ Phóng Tình viết rõ bảy cái chữ to tướng.
Tiêu Ái Nguyệt ở phía sau nín cười, cái xe ba bánh này của mẹ cô vẫn chưa rửa qua bùn đất, muốn Từ Phóng Tình ngồi chung với đống dơ kia chỉ sợ còn khó hơn lên trời.
Tiêu Hiếu Nam đưa tay nửa ngày cũng không được Từ Phóng Tình đáp lại, gã buồn bực nói, "Chị Từ, chị sao thế?"
Mẹ Tiêu nghe tiếng liền quay đầu lại, nhìn thấy hai người Tiêu Ái Nguyệt đã đến, trên mặt bà nhanh chóng hiện lên vẻ vui mừng, nhưng khi trông thấy bàn tay trơ trọi giữa không trung của Tiêu Hiếu Nam thì nét vui dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ hời hợt, lãnh đạm, "Không muốn đi thì thôi, thời gian không còn sớm, không đi sẽ trễ mất.
Tiểu Nam, ngồi xuống đi, chúng ta xuất phát."
"Dạ." Giọng nói của Tiêu Hiếu Nam vô duyên vô cớ cũng mang theo chút thất vọng, "Vậy thôi, chị...!hai chị về...!"
"Khoan." Lời còn chưa nói xong đã bị Từ Phóng Tình cắt ngang.
Cô di chuyển chân dài lên một bước rồi nắm lấy cánh tay của Tiêu Hiếu Nam vẫn còn chưa kịp thu hồi leo lên xe ba bánh, "Tiêu Ái Nguyệt, nhanh lên một chút."
Chị ấy điên rồi sao!? Mặt mũi Tiêu Ái Nguyệt đầy kinh ngạc, "A, a, dạ."
Xác nhận ba người đều đã ngồi vững, mẹ Tiêu bắt đầu xuất phát.
Đừng nhìn cái xe ba bánh này cũ nát, thật ra motor vẫn còn rất mạnh.
Tóc dài của Từ Phóng Tình bị gió thổi xốc xếch đã chứng minh điểm này.
Trên xe chỉ có hai cái ghế gỗ thấp, Tiêu Hiếu Nam đã nhường một cái cho Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt chỉ có thể khoanh chân ngồi trên ổ rơm thật dày.
Nhưng xe thật sự quá xóc, Từ Phóng Tình dùng hai tay vị chặt song sắt sau lưng, thân thể trập trùng theo đường đất gồ ghề, sắc mặt cũng trở nên hết sức khó coi.
Tiêu Ái Nguyệt giương mắt nhìn về phía trước, thấy con đường bằng phẳng bèn nhanh chóng đứng lên ôm lấy eo của Từ Phóng Tình vào trong lòng mình.
"A!" Từ Phóng Tình bị động tác bất thình lình hù dọa.
Tiêu Ái Nguyệt đưa tay bịt miệng cô lại rồi cẩn thận kéo cô ngồi xuống với mình, "Đừng sợ, đừng sợ, ngồi đây với em sẽ không bị xóc."
Đương nhiên không xóc, Từ Phóng Tình ngồi trên đùi của Tiêu Ái Nguyệt nên toàn bộ thân thể đã bị đối phương ôm chắc, chẳng những không xóc mà còn thật là ấm áp.
Tiêu Hiếu Nam nhìn hai cô một hồi mới liếc qua chỗ khác, giả vờ nhắm mắt như chẳng biết gì.
Kết thúc cả một buổi chiều bận rộn, đối với Từ Phóng Tình mà nói, thời gian gian nan nhất đã qua.
Tiêu Ái Nguyệt chuyển mấy thùng cam lên xe, sau đó thở hồng hộc đi đến trước mặt người yêu, thừa dịp mẹ không chú ý, cô lập tức hôn cái chụt lên mặt Từ Phóng Tình, "Hì hì, làm dấu."
Mẹ Tiêu đang bận tính sổ sách, bà nhập vào năm thùng cam và hai thùng dứa, sau khi về đến nhà cũng không nói đêm nay có bày quầy bán hàng hay không.
Bà chuẩn bị cho Tiêu Hiếu Nam mấy bộ quần áo rồi lại lấy ba, bốn quả cam bỏ vào túi xách cho gã, sau đó thúc giục, "Đi học nhanh lên, đừng để ý chuyện trong nhà nữa."
Tiêu Hiếu Nam cầm cam mà Tiêu Ái Nguyệt đã lột cho Từ Phóng Tình lên ăn như tên trộm, sau đó vỗ mông một cái liền biến thành làn khói chạy về trường học.
Tiêu Ái Nguyệt tắm rửa xong đi ra không thấy cam đâu, còn tưởng rằng Từ Phóng Tình đã ăn hết.
Cô đi đến bên giường hôn Từ Phóng Tình đang thay quần áo, thừa cơ đưa đầu lưỡi vào rồi quệt miệng buồn bực nói, "A, sao không có mùi cam?"
Từ Phóng Tình vẫn cứ canh cánh trong lòng đối với hành động hôn trộm kia, cô đưa tay đập lên đầu đối phương, "Tiêu Ái Nguyệt, đừng có ngây thơ như vậy, muốn ăn cam thì tự mình lột đi."
"Hừ, chị không thể dịu dàng một chút sao?" Tiêu Ái Nguyệt nũng nịu oán trách, "Người ta muốn chị đút ăn mà."
Từ Phóng Tình nhìn cô thật lâu cũng không có nói lời nào, kéo cửa đi ra ngoài.
Kế hoạch ăn cam của Tiêu Ái Nguyệt bị hoãn lại.
Buổi tối, mẹ Tiêu nấu rất nhiều đồ ăn, bà còn lấy ra rượu Nữ Nhi Hồng đã được cất giữ thật lâu.
Đồ ăn còn chưa bắt đầu ăn, bà đã đổ rượu liên tục vào ly ở trước mặt Từ Phóng Tình.
Tuy bà không nhiều lời nhưng dụng ý rất rõ ràng, Từ Phóng Tình cũng rất nể mặt uống hết từng ly rót cho mình.
Tiêu Ái Nguyệt không rõ mẹ muốn làm gì, đến khi nhìn thấy sắc mặt của Từ Phóng Tình dần đỏ ửng liền lo lắng, "Mẹ, đủ rồi, uống như vậy sẽ say đó."
Tửu lượng của Từ Phóng Tình đã vượt ra khỏi tưởng tưởng của hai mẹ con nhà họ Tiêu, uống mấy ly vào bụng nhưng ý thức của người kia vẫn rất tỉnh táo, "Dì...!con sẽ đối xử với em ấy thật tốt."
Trong lòng Tiêu Ái Nguyệt hẫng đi một chút, cô bỗng nhiên hiểu ra ý nghĩa của bữa cơm này.
Mẹ Tiêu không uống rượu nhưng ánh mắt sầu não còn muốn say hơn Từ Phóng Tình, "Cả đời dì chỉ có hai đứa con này.
Tiểu Từ, lần trước là dì sai, dì không nên nói con như vậy.
Con là một đứa trẻ ngoan, dù không có cha mẹ bên cạnh nhưng con vẫn là