Tiêu Ái Nguyệt nổ máy xe, Từ Giang Hoan bò lên ngồi kế bên tài xế liền thấy cô đang cầm điện thoại gọi, còn chưa kịp tra rõ tình huống đã nghe Tiêu Ái Nguyệt nói, "Xin hỏi có phải tổng giám đốc Lý của công ty Nhân Liên không? Tôi là quản lý Tiêu của Niên Phong, phải, mấy ngày trước đã liên lạc rồi, tôi đã xem qua phương án đó, có thể làm như vậy, hôm nay cứ bắt đầu làm đi, làm thử một tháng trước, được, đúng rồi, trường hợp giao hàng trễ hạn sẽ thống nhất tiền phạt, công ty của chúng tôi chịu phạt."
Cúp điện thoại, Tiêu Ái Nguyệt liếc qua nhìn thấy Từ Giang Hoan đang trầm tư, "Cô lên đây làm gì? Không đi giao hàng nữa sao? Đi theo phó quản lý của cô đó."
Từ Giang Hoan lấy lại tinh thần, nét mặt tươi cười thoải mái, "Quản lý, cám ơn chị."
Tiêu Ái Nguyệt muốn mắng vài câu nhưng nghĩ đến lời người kia đã nói cách đây mấy ngày, cô cũng không muốn biến bản thân thành Từ Phóng Tình, đành phải nghĩ một đằng, nói một nẻo mắng một câu, "Cám ơn cái rắm."
"Chị gọi điện thoại cho bên Nhân Liên là vì công ty của chúng ta giao hàng hôm nay sao?" Từ Giang Hoan vờ như không thấy sự thô bạo của cô, ngược lại vô cùng tò mò về hành động vừa rồi, "Vậy có phải phó quản lý kia sẽ bị phạt? Công ty sẽ trả khoản tiền phạt này sao? Quản lý, có phải chị đang cố ý?"
Tiêu Ái Nguyệt không trả lời thẳng vấn đề, chỉ hừ hai câu, "Cô làm gì hưng phấn dữ vậy?"
"Rất đặc sắc, em cảm giác đấu đá giữa mọi người rất đặc sắc." Từ Giang Hoan mở to mắt nhìn Tiêu Ái Nguyệt, biểu lộ ướt át khiến người ta không thể cự tuyệt, "Em đã đi học hơn mười năm nhưng chưa từng gặp trận đấu nào sáng chói như vậy."
Cô biến vận mệnh của người khác thành một trò đùa nhẹ nhàng.
Cô gái này căn bản không phải làm việc mà là đến để xem trò vui.
Tiêu Ái Nguyệt nhịn không được, "Chẳng phải chính cô cũng tham dự vào rồi đó sao? Đi công tác với phó quản lý vui lắm phải không?"
"Được lắm, quản lý, chị chế giễu em." Từ Giang Hoan cong miệng nũng nịu, "Cũng không phải là em không biết anh ta sờ ngực nhưng em không biết lái xe hàng, lỡ anh ta ném em xuống đường cao tốc thì biết làm sao bây giờ? Một cô bé đáng yêu như em, nửa đường lại bị người ta nhặt đi mất, ba mẹ em sẽ khóc chết mất."
Tiêu Ái Nguyệt trả lời qua quýt, "Cô biết vậy là tốt."
"Cám ơn chị, cám ơn chị đã cứu em." Từ Giang Hoan vừa nói vừa móc điện thoại di động trong túi ra, mấy cô gái tầm tuổi của cô cứ dính lấy điện thoại không rời dù chỉ một khắc.
Tiêu Ái Nguyệt cũng lười phỉ nhổ, chỉ muốn mang đối phương trở về công ty an toàn thôi.
Từ Giang Hoan hồn nhiên gửi tin nhắn rồi cất điện thoại vào trong túi, "Mỗi ngày, em phải gửi cho mẹ một tin nhắn, nếu không bà ấy sẽ lo lắng.
Trước khi đến đây, mẹ đã cảnh cáo không cho em quá gần gũi với chị, nếu không sẽ bị người khác xem là tiểu tam mà đè ra đất đánh, chuyện này làm sao có thể chứ, trong công ty làm gì có loại người này?"
Tiêu Ái Nguyệt, "...."
Hôm nay, nói chuyện không nổi nữa.
Không đợi Tiêu Ái Nguyệt trả lời, Từ Giang Hoan đã quay đầu nhìn cô, "Quản lý, em rất thích chị."
"Tin ~~" tiếng kèn chói tai vang lên, Tiêu Ái Nguyệt dùng sức nhấn kèn mặc dù phía trước chẳng có một ai, cô hổn hển nói, "Lại sắp kẹt xe nữa rồi."
Từ Giang Hoan như gặp quỷ, cô ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, "Làm gì có ai."
Tiêu Ái Nguyệt không muốn nói nhiều, sâu xa giáo dục người nọ, "Cô mới bao lớn, cô có biết thích là cái gì không? Tôi là lãnh đạo của cô, đừng có mà làm càn, chưa kể chúng ta cùng giới tính, tôi cũng không phải đồng tính.
Cô muốn gì? Muốn yêu đương với tôi sao? Nếu cô muốn, vậy mẹ cô có đồng ý không? Mà cho dù mẹ cô có đồng ý, chẳng lẽ mẹ tôi sẽ đồng ý?"
"Em đâu có nói sẽ cùng chị yêu đương." Từ Giang Hoan kinh ngạc trả lời, "Em chỉ vừa mới nói là rất thích có người lãnh đạo như chị thôi.
Quản lý, có phải chị đã hiểu lầm gì đó rồi?"
"Ực" Tiêu Ái Nguyệt lúng túng nuốt nước miếng, "Đừng nói nữa, để tôi chuyên tâm lái xe được không?"
Từ Giang Hoan nhìn mặt cô nửa ngày, cũng không biết đã trông thấy hoa văn gì lại đột nhiên nở nụ cười, "Em phát hiện lúc chị không mắng người thật sự rất đáng yêu."
"Không biết lớn nhỏ." Tiêu Ái Nguyệt đen mặt phỉ nhổ, "Dù sao thì tôi cũng là lãnh đạo của cô."
"Ừ, ừ, ừ." Từ Giang Hoan gật đầu giả bộ nghe lời, "Chị là lãnh đạo, chị lớn nhất."
Vì sao cô ta không sợ mình? Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy rất nghi hoặc, rõ ràng lúc cô ở chung với Từ Phóng Tình đã sợ chị ấy muốn chết, tại sao Tiểu Từ lại không sợ cô chứ?
Tiêu Ái Nguyệt trằn trọc cả đêm, cô nghĩ có phải bản thân đã bất cẩn đi theo con đường lãnh đạo nghiêm khắc này hay không.
Trời còn chưa sáng, ngoài cửa đã truyền đến âm thanh ồn ào, Tiêu Ái Nguyệt bị quấy đến nhức đầu, mở cửa ra liền trông thấy vợ của Trương Lão Lục và mẹ chồng đang đứng cãi nhau trong sân, nguyên nhân chính là vì Tiêu Ái Nguyệt.
Mẹ của Trương Lão Lục vì chuyện gã bị sa thải nên không muốn để Tiêu Ái Nguyệt tiếp tục thuê nhà.
Vợ của Trương Lão Lục thì muốn lấy đại cục làm trọng, đợi có khách trọ khác mới yêu cầu cô rời khỏi đây.
Dù sao Tiêu Ái Nguyệt cũng phải đi, cô nghe rõ ràng nên đã lấy lại tiền thế chấp rồi đóng gói hành lý chuẩn bị rời đi.
Trương Lão Lục ngồi xổm một bên hút thuốc, một câu cũng chẳng nói.
Công ty bên này chẳng có việc gì lớn, chuyện chuyển hàng trễ của phó quản lý Trình tối qua đã bị phản ánh.
Mới sáng sớm, khách hàng đã fax qua cho Tiêu Ái Nguyện một tờ đơn phạt tiền.
Cô không nói hai lời lập tức ký tên, sau đó tức thời tập họp tài xế căn dặn họ phải nắm chắc thời gian và chuyển hàng đúng giờ, nếu tài xế nào trễ vì lý do cá nhân sẽ phải tự bỏ tiền nộp phạt.
Câu chữ đều nhằm vào phó quản lý Trình.
Mấy ngày trước, đơn giá công ty của họ đồng loạt tăng cao khiến cho khách hàng có ý kiến rất lớn.
Khách hàng cáo buộc do họ chuyển hàng trễ nên bị neo hàng.
Quản lý phòng sales đã tìm Tiêu Ái Nguyệt nói chuyện một hai lần, cô cũng đã tìm gặp khách hàng để tháo gỡ tình hình, xem như cô đã nể mặt gã mà làm tổn hại đến sỉ diện của bản thân.
Xét về phương diện này, cô hoàn toàn không bằng Từ Phóng Tình.
Từ Phóng Tình là nhân vật điển hình cho chờ đợi thời cơ đến mới tiến hành trả thù, chị ấy sẽ nhẫn nhịn để bày bố thế trận, nhưng Tiêu Ái Nguyệt lại không chịu được như thế.
So với sự yêu hận rõ ràng của người kia, Tiêu Ái Nguyệt lại là kẻ thích mang thù, bất chấp phòng quản lý sẽ nhận hậu quả thế nào cũng phải khiến quản lý Trình không được dễ chịu.
Buổi sáng, Từ Giang Hoan mang một phần bánh bao đến, thấy hành lý của cô để ở văn phòng mới ngạc nhiên nói, "Quản lý, chị mang đồ đến công ty ở hả?"
"Đúng rồi." Nói đến đây, Tiêu Ái Nguyệt mới nhớ đến hiện thực tàn khốc của bản thân, ban đêm không có nhà để về, "Cô giúp tôi tìm phòng