Hai mẹ con nhà họ Giang có kế hoạch của mình, còn kéo cô làm ván cầu.
Tiêu Ái Nguyệt có tính tình ngay thẳng, cả giận nói, "Mẹ cô lợi dụng tôi, cô còn không biết xấu hổ trêu chọc tôi?"
Từ Giang Hoan uốn nắn sai lầm trong lời nói của đối phương, "Mẹ em không lợi dụng chị, theo như nhu cầu thì chị cũng được lợi, mẹ em cũng được lợi, còn em...!cũng được lợi."
Nghĩ theo lối này thật ra cũng chính xác.
Tiêu Ái Nguyệt bực tức xong bèn đưa ra nghi vấn, "Mẹ cô muốn giá bao nhiêu?"
"Bà ấy trả tiền, em định giá, chị hẳn là nên hỏi em ra giá bao nhiêu mới đúng." Từ Giang Hoan đưa tay khoác lên vai cô, thoải mái cười nói, "Lãnh đạo, chị đã nghĩ cách khiến những người kia rời khỏi công ty, em sẽ giúp chị giải quyết họ, chị giúp em, em cũng giúp chị, được khônggg?"
Lúc không biết thân phận thì còn có thể chấp nhận sự nũng nịu kia, hiện tại đã biết cô là người giấu tay sau màn, toàn thân Tiêu Ái Nguyệt đều nổi da gà, "Đừng, đừng dựa vào tôi gần như vậy.
Cô đừng gọi tôi là lãnh đạo nữa, cô mới là lãnh đạo của tôi.
Lãnh đạo, cô thấy tôi đã khổ cực lắm rồi, cho tôi chút phí vất vả được không? Tôi không tham gia nổi đâu, ngày mai tôi sẽ đi ngay."
Từ Giang Hoan đâu chịu để cô rời đi, cứ lắc lắc cánh tay mãi không buông, "Lãnh đạo tốt, chị gái tốt, chị giúp em một chút đi màaa."
Bộ ng ực mềm nhũn của người kia cứ cọ qua cọ lại vào cánh tay của Tiêu Ái Nguyệt khiến cô tâm phiền ý loạn, mí mắt giựt không ngừng.
Cô mượn lý do công tác, thành công thoát khỏi viên đạn bọc đường của Từ Giang Hoan, mấy ngày sau cũng không dám làm chuyện khác, vừa nhìn thấy Từ Giang Hoan liền trốn ra ngoài.
Từ Giang Hoan bố trí lại văn phòng đã bị ông chủ Hoàng đập phá.
Tiêu Ái Nguyệt lái xe ở ngoài mấy ngày, đến chủ nhật thực sự không có chỗ nào để đi bèn khóa cửa phòng ngủ lại, không ra đối mặt với Từ Giang Hoan.
Buổi sáng, Từ Giang Hoan có tới gõ cửa một lần, thấy Tiêu Ái Nguyệt không để ý tới mình.
Giữa trưa, cô lại tới một lần nữa, "Quản lý, ra ăn cơm, em nấu xong rồi."
Tiêu Ái Nguyệt nằm lì trên giường chơi trò tìm hình (*) mà Từ Phóng Tình chơi mãi không qua màn, cô làm bộ không nghe được Từ Giang Hoan gọi.
Từ Giang Hoan bưng một bát thịt kho tàu thơm nức mũi đứng trước cửa dụ dỗ, "Quản lý, chị có thích ăn thịt không? Em làm nhiều lắm, chị có muốn ăn không?"
Tiêu Ái Nguyệt nuốt nước miếng cắn bánh mì cứng, tiếp tục giả chết.
Từ Giang Hoan kiên nhẫn dụ dỗ đến chín giờ tối, Tiêu Ái Nguyệt nghe được có người cầm chìa khoá mở cửa phòng của mình, trong lòng nghi hoặc thấy không ổn, cô đã quên Từ Giang Hoan vốn là người thuê chính của căn nhà này.
Sau khi chuẩn bị không thèm nể mặt với Từ Giang Hoan xong, đèn trong phòng bỗng nhiên bật sáng, Tiêu Ái Nguyệt nheo mắt lại giả vờ mắng, "Vào đây làm gì? Có còn vương pháp hay không?"
Từ Giang Hoan bưng một cái chén sứ trong tay, vô tội nháy mắt, "Cháo trứng muối thịt nạc, quản lý có muốn nếm thử không?"
Không cần cô giới thiệu, Tiêu Ái Nguyệt đã cảm nhận được mùi cháo thơm nồng lấp toàn bộ dạ dày, một tiếng "Ùng ục" kỳ quái vang lên, Tiêu Ái Nguyệt cố ý ho khan thật lớn hòng cố gắng che đậy cái bụng đói meo của mình, "Không ăn, tôi đang chơi game."
Cô nằm bất động trên giường, Từ Giang Hoan không tiện nói chuyện bèn đi đến bên giường kéo gần khoảng cách cơ bản giữa mình và Tiêu Ái Nguyệt, "Quản lý, tắt đèn chơi game sẽ làm mắt bị tổn thương đó, chị đang chơi gì vậy? Em có thể chơi cùng không?"
"Cô thì biết chơi cái gì?" Tiêu Ái Nguyệt bị trò chơi ngược thân làm cho thương tích đầy mình, cô ghét bỏ nhìn Từ Giang Hoan, "Cô và mẹ cô chỉ biết chơi tôi thôi."
"Ha ha." Từ Giang Hoan bật cười đặt cháo trên tủ đầu giường, nhìn điện thoại trong tay mấy giây, "Chị cần có bom mới qua vòng được."
Lý luận tri thức mạnh hơn cô nhiều, Tiêu Ái Nguyệt thối mặt hỏi tiếp, "Còn gì nữa không?"
Từ Giang Hoan nghiêng đầu qua lườm người nọ, thấy dáng vẻ thở phì phò kia bỗng cảm thấy buồn cười.
Cô lại lấy ngón tay chọt chọt vào mặt của đối phương, chưa chọt đủ hai lần đã bị Tiêu Ái Nguyệt hất ra, mất kiên nhẫn nói, "Trả điện thoại lại cho tôi."
Từ Giang Hoan chọt mặt không được liền chuyển qua chọt điện thoại, xẹt một cái lập tức qua được cửa ải mà Tiêu Ái Nguyệt đã chơi hơn một tiếng chưa qua được.
Cô ở một bên nhìn ngón tay kia chỉ cần bấm bấm mấy cái đã thắng thì tức giận đến mức trợn trắng mắt, "Từ Giang Hoan, đồ nhóc con chết bầm!"
Lúc Từ Giang Hoan trả điện thoại, đầu cũng đưa tới, "Quản lý, chúng ta bàn chuyện làm ăn đi."
Người làm ăn có suy nghĩ của người làm ăn.
Từ Giang Hoan chẳng giống em gái mưa tẹo nào hết.
Cô ta giả heo ăn thịt hổ, khôn khéo đến mức chướng mắt.
Tiêu Ái Nguyệt nhìn tài liệu trong tay người kia, "Vượt qua số tiền này, tôi sẽ được một phần trăm?"
"Em chỉ có thể chấp nhận trong khoảng 170 triệu, nếu chị có thể đàm phán thấp hơn số tiền này thì chị sẽ được nhận 1%." Từ Giang Hoan ngồi đối diện cô ăn chuối tiêu, cắn một cái rồi ngừng lại một chút, bộ dáng ngốc nghếch cùng với giọng điệu nói chuyện chẳng hề ăn nhập, "Chị xem mặt sau đi, nếu đàm phán không thành thì em sẽ cho chị tám mươi ngàn, xem như tiền lương, được không quản lý?"
"Tại sao cô cứ phải tìm tôi mới được?" Điều kiện không tệ, chỉ là Tiêu Ái Nguyệt không rõ, "Người giỏi hơn tôi ở công ty này nhiều lắm, sao cô không tìm họ?"
"Nguyên nhân hả, có hai cái." Từ Giang Hoan ăn xong chuối tiêu rồi ném vỏ đi, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tiêu Ái Nguyệt, mỉm cười dịu dàng nhìn mặt cô chăm chú, "Về công, ngoài mẹ ra, chị là người hiểu rõ ông chủ Hoàng, cũng có lập trường khi tham gia hội nghị, về tư thì..."
Âm điệu kéo dài vô tận, thấy sắc mặt Tiêu Ái Nguyệt lập tức chìm xuống, Từ Giang Hoan nhấc tay của cô áp lên trên đùi mình, "Quản lý, chị đoán xem."
Tiêu Ái Nguyệt đột ngột nhảy dựng lên, kích động như có ai cầm roi điện chích mình, "Nữ nữ thụ thụ bất thân, cô không biết sao?"
Từ Giang Hoan gật đầu rồi lại lắc đầu, "Quản lý, sao chị kích động dữ vậy?"
Lúc này, Tiêu Ái Nguyệt mới ý thức được sự thất thố của mình, cô cẩn thận nhìn biểu lộ trên mặt Từ Giang Hoan, không phân biệt được có phải cô ta cố ý hay không, hùng hồn nói, "Tôi đi ngủ, buồn ngủ chết đi được."
Từ Giang Hoan ngoan ngoãn ngồi trên sofa chúc cô ngủ ngon, sắc mặt hoàn toàn bình thường.
Tiêu Ái Nguyệt cảm giác có điểm là lạ nhưng lại chẳng thể nói ra