"Cô mua lúc nào vậy?" Tiêu Ái Nguyệt cực kỳ buồn bực với tốc độ của người kia, "Tối qua mua nhanh như vậy sao?"
"Có tiền thì làm cái gì chẳng được?" Từ Giang Hoan cố ý tránh câu hỏi của cô, bộ dáng như nhà giàu mới nổi, "Đừng khách sáo, không cần cám ơn, đi thôi, em đưa chị ra sân bay."
Tiêu Ái Nguyệt đúng là không hề khách sáo, cô cầm theo túi nhỏ cùng đối phương lên xe, thấy người kia quái dị nhìn mình liền sờ mặt, khẩn trương hỏi, "Trên mặt tôi dính gì hả?"
"Chị chỉ có ngần ấy hành lý?"
"Ném bớt đi rồi." Tiêu Ái Nguyệt cũng học theo nhà giàu mới nổi, "Không thích thì cứ ném hết đi, hơn nữa, dù tôi có thích cũng vô dụng, Tình...! Nếu bị người khác nhìn thấy cái gì tôi cũng mang về, nhất định sẽ bị chê cười."
Từ Giang Hoan từ chối cho ý kiến, cô mở máy xe, "Lúc trước em không phát hiện ra chị để ý đến cái nhìn của người khác như vậy."
"Trên đời này, ai chẳng hy vọng toàn thế giới đều thích mình chứ."
"Vậy em đổi tên thành Toàn Thế Giới được không." Từ Giang Hoan ha ha nở nụ cười, "Từ Toàn Thế Giới, tên rất hay nha."
Tiêu Ái Nguyệt biến thân thành ve sầu, "Cô suy nghĩ nhiều rồi."
"Nói thật nha, quản lý, chị cảm thấy em bao nhiêu tuổi?" Cả đường nhàm chán, Từ Giang Hoan nổi lên vẻ bí hiểm, "Có phải trông em rất trẻ đúng không? Không khác gì mấy cô gái hai mươi hai tuổi đúng không? Nên chị mới tin lý lịch của em?"
"Chuyện cũ rồi, đừng nhắc lại." Tiêu Ái Nguyệt không muốn nhớ lại quá khứ ngu xuẩn của mình, "Giữa hai mươi hai tuổi, hai mươi ba tuổi, hai mươi bốn tuổi có khác nhau bao nhiêu đâu? Cô phải đến độ tuổi như tôi, ba mươi tuổi và đứng trước mặt người khác mới biết cô già, tuổi tác cao còn không lo lấy chồng rồi làm sao sinh được con."
"Ha ha ha." Từ Giang Hoan bị sự tự giễu của cô chọc cười, "Bà ngoại của em cũng thường nói em như vậy."
Tiêu Ái Nguyệt đánh giá người kia từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng ở vùng bụng mấy giây, "Bà ngoại của cô nói không sai."
Từ Giang Hoan tươi cười tiếp tục ba hoa, "Cảm ơn bà ngoại Tiêu đã khích lệ."
Bà ngoại Tiêu hừ lạnh, "Không biết lớn nhỏ."
"Em đâu có nhỏ hơn chị bao nhiêu tuổi." Từ Giang Hoan phản bác, "Chỉ là em tương đối đáng yêu, đáng yêu hơn chị một chút cho nên mới trông trẻ trung đó."
Khó trách lãnh đạo Giang lại nói cô tự luyến.
Tiêu Ái Nguyệt ngáp một cái, "Tôi ngủ một chút, đến sân bay gọi tôi dậy."
Từ Giang Hoan quả thật không có khuyết điểm gì khiến người khác chán ghét.
Đến sân bay, cô đưa Tiêu Ái Nguyệt lên máy bay xong mới trở về.
Tiêu Ái Nguyệt lại bất chợt thiếu thêm một món nợ ân tình và có chút cảm giác làm sao cũng không trả hết được.
Máy bay đến Thượng Hải vào bảy giờ tối, Tiêu Ái Nguyệt tràn trề nhiệt tình muốn lập tức xuất hiện trước mặt Từ Phóng Tình.
Trong đầu cô ngập tràn bóng hình của chị ấy, lúc này, tự tôn hay uất ức gì đó đều bị ném hết ra sau đầu.
Cô nhớ Từ Phóng Tình, cô yêu Từ Phóng Tình, dù Từ Phóng Tình có đánh cô mắng cô cũng không sao hết, chỉ cần chị ấy vẫn còn nguyện ý ở bên cạnh cô là đủ rồi.
D*c vọng này còn mãnh liệt hơn khi xưa, một ngày không gặp như cách ba thu, Tiêu Ái Nguyệt nhớ người yêu mỗi ngày ở Bắc Kinh, nỗi nhớ nhung như gió lạnh đêm thu thấm sâu vào xương tủy.
Đã gần hai tháng không gặp, Từ Phóng Tình vẫn khỏe chứ?
Vấn đề Tiêu Ái Nguyệt muốn hỏi nhất là không có em, chị sống có ổn không?
Cô muốn nghe đáp án gì đây? Tốt hay xấu cũng sẽ khiến Tiêu Ái Nguyệt rơi nước mắt.
Em hy vọng chị không có em vẫn sẽ sống tốt, nhưng nếu chị sống tốt thì tại sao em lại cảm thấy có chút không vui?
Tay ấn chuông cửa thật lâu cũng chẳng có ai mở, Tiêu Ái Nguyệt kiên nhẫn tiếp bấm chuông.
Cô ngẩng đầu liền phát giác cửa đối diện có đặt thiết bị giám sát, trước cửa còn dán một tờ giấy.
Cam Ninh Ninh vụng về viết rõ tôi đã đi Hạ Môn du lịch, kính nhờ anh trai shipper đặt bưu phẩm ở ngoài cửa.
Đã lâu chưa gặp nhưng cô bé béo tròn đó vẫn luôn ngốc như vậy, shipper vốn dĩ sẽ không vào được tòa nhà này mà còn đần độn nhắc nhở người ta, thì ra chẳng có gì thay đổi sau khi cô rời đi.
Tiêu Ái Nguyệt đột nhiên cảm thấy an tâm, cô lại ấn chuông cửa thêm lần nữa, sau đó còn cầm điện thoại chụp selfie vài tấm tươi cười của mình, cô muốn cho Từ Phóng Tình nụ cười đẹp nhất.
Đại khái là qua mười mấy phút, có lẽ là do hành vi ấn chuông vô tội vạ của Tiêu Ái Nguyệt, rốt cuộc người trong nhà đã để ý đến cô.
Tiếng mở cửa vang lên, Tiêu Ái Nguyệt tiện tay đẩy vào một cái liền phát giác chốt an toàn chưa được mở, cô còn tưởng Từ Phóng Tình đang chơi trò giận dỗi, đành phải bất đắc dĩ nhìn lén qua khe nhỏ trên cửa, "Từ Phóng Tình, Tình Tình, là em đây, mở cửa nhanh lên."
Có một cái bóng nhích lại gần, khe cửa lại mở ra thêm chút nữa, một gương mặt xa lạ của phụ nữ xuất hiện trong mắt.
Người kia cảnh giác nhìn chằm chằm Tiêu Ái Nguyệt, nhỏ giọng hỏi, "Cô là ai?"
"Cô là ai?" Tiêu Ái Nguyệt thốt ra, cô sững sờ lui về phía sau mấy bước, xác nhận lại số nhà, "Không sai mà, cô là ai? Từ Phóng Tình không có ở đây sao?"
"Cô là ai?" Người phụ nữ kia cố chấp hỏi mãi vấn đề này.
Tiêu Ái Nguyệt nhíu mày nhìn cô ta chằm chằm, "Tôi là Tiêu Ái Nguyệt, cô biết tôi sao?"
"Tiêu Ái Nguyệt." Người phụ đờ đẫn lặp lại một lần, có lẽ đã nhớ ra gì đó mới chậm rãi kéo chốt cửa cho Tiêu Ái Nguyệt một khe hở vào nhà, "Vào đi."
Cô là ai? Sao cô ta lại ở chỗ này? Sao cô ta lại mặc đồ ngủ? Tiêu Ái Nguyệt vào phòng cố ý đánh giá phòng khách một lần, bài trí bên trong đều không có gì thay đổi, hiển nhiên chỉ có thêm một người xa lạ.
Tiêu Ái Nguyệt quay đầu nhìn người kia, nghi hoặc hỏi, "Cô là ai? Từ Phóng Tình không có ở đây sao?"
Người phụ nữ vừa nói chuyện vừa bưng cho cô một ly nước, "Chị Tình vẫn chưa tan tầm, cô uống nước trước đi, chờ một chút chị ấy sẽ về ngay."
Bà đây cũng không phải là khách! Tiêu Ái Nguyệt muốn mắng người nhưng cố đè nén lửa giận, nghiêm nghị hỏi, "Sao cô lại ở chỗ này? Có biết đây là nhà của ai không?"
"Nhà của chị Tình." Người kia hờ hững đáp trả, "Vậy sao cô lại ở chỗ này?"
"Tôi..." Giống như bị ai đó nhét nguyên quả bí đao vào miệng làm Tiêu Ái Nguyệt ngứa ngáy, muốn nói gì đó lại chẳng thốt nên lời, "Cô cần biết tôi là ai làm gì?"
Có lẽ là bởi vì cô vô lý nên nười phụ nữ kia không đáp nữa mà chỉ xoay người quay về phòng ngủ, vứt bỏ Tiêu Ái Nguyệt ở phòng khách một mình.
Tiêu Ái Nguyệt nhìn người kia đi vào phòng của Ngốc Nguyệt và Mặt Trời liền đuổi theo mở cửa trước.
Trong phòng đã không còn tồn tại vết tích của mèo, một cái giường đôi từ trên trời xuất hiện ở giữa phòng.
Tiêu Ái Nguyệt sinh lòng bất an, miệng meo meo hai tiếng muốn dụ mèo ra.
"Bọn nó không có ở đây đâu, chị Tình đem cho người ta rồi."
"Cho ai?" Tiêu Ái Nguyệt khó hiểu, "Dựa vào cái gì lại đem cho người khác? Đó là mèo của tôi mà."
Người phụ nữ từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh, "Bởi vì tôi dị ứng."
Dị ứng? Tiêu Ái Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười, "Chuyện cô dị ứng thì liên quan cái éo gì đến tôi?"
"Tiêu Ái Nguyệt, không được nói lời thô tu.c."
Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc, không cần đoán cũng biết đó là ai.
Giờ phút này, Tiêu Ái Nguyệt ngay cả đầu ngón chân cũng giận đến phát run nên nào có tâm tư ôn tồn dịu dàng.
Cô quay người nhìn đối phương, "Mèo của em đâu? Từ Phóng Tình, chị làm gì mèo của em rồi! Em nói chị...!sao hôm nay lại xinh đẹp đến vậy?"
Người phụ nữ ấy mặc váy lụa màu nâu khiến mắt của người ta rực sáng.
Từ Phóng Tình vừa lười nhác vừa đoan trang đứng ở cửa phòng, hai kiểu trạng thái và phong cách khác biệt đồng thời xuất hiện cũng không hề xung đột.
Cô không nói gì, chỉ ngẩng mặt nhìn hai người trong phòng chằm chằm.
Cần cổ trắng noãn và đường cong hoàn mỹ làm người ta muốn phạm tội.
Bàn chân tinh tế trên đôi giày cao gót áp sát vào nhau, vừa trang trọng lại cấm dục, vừa hấp dẫn lại mê hoặc trí mạng.
Chân váy của cô không ngắn, vừa thả ngang gối, đôi chân nhỏ trắng nõn, thon dài, vừa nhìn một cái liền thấp thoáng như có thể trông thấy màu nội y làm lòng người miên man bất định.
Nó hấp dẫn đến mức khiến Tiêu Ái Nguyệt muốn quỳ xuống lau giày cho cô.
Có tức giận hơn nữa thì khi quay đầu nhìn thấy mặt Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt nào dám làm gì.
Từ Phóng Tình tựa như than ấm trong ngày đông, sưởi ấm tâm tình bất an nóng vội của Tiêu Ái Nguyệt.
Cô yên lặng đối mặt với người đang đứng ở cửa thêm vài phút đồng hồ.
Từ Phóng Tình chậm rãi đi vào phòng, mỗi bước đi đều như giẫm lên trái tim của Tiêu Ái Nguyệt.
Tiêu Ái Nguyệt luống cuống tay chân, bộ dáng đặc biệt khẩn trương, cuối cùng ngay cả tư thế đứng cũng vặn vẹo, nào còn nhớ nụ cười đã chuẩn bị ở cửa lúc nãy.
Cô tựa như thiếu nữ mới biết yêu, sẽ luôn cảm thấy lo lắng khi đứng trước mặt người mình thích.
Từ Phóng Tình dừng bước trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, sau đó dùng tay vân vê khuôn mặt của cô một lúc, khóe miệng khẽ cong lên, trong mắt ánh lên tia sáng lấp lánh như những vì sao sáng nhất trên bầu trời, "Tiêu Ái Nguyệt, em lại biến thành tên ăn mày rồi, trông tôi rất đẹp sao? Tròng mắt em sắp rớt xuống rồi."
Nước bỗng nhiên xông lên hốc mắt, đã bao lâu cô chưa được nghe ngữ khí vừa ghét bỏ vừa cưng chiều này rồi? Tiêu Ái Nguyệt cứng rắn kìm nén nội tâm kích động, cô nhỏ giọng kêu tên của người kia như cún con, ủy khuất phàn nàn, "Tình Tình, em đã về rồi, trên đường về rất buồn tủi, chị cũng không thèm đi đón em."
"Em còn muốn tôi đi đón?" Từ Phóng Tình oán trách trừng mắt nhìn người kia một lúc, sau đó tiến lên một bước rồi cẩn thận ôm lấy thân thể của đối phương, "Tiêu Ái Nguyệt, sao mặt em lớn như vậy?"
Tiêu Ái Nguyệt ôm lại người phụ nữ trong lòng, ngửi mùi thơm của chị ấy mới phát giác cơ thể đã gầy đi không ít, có thể là bị ảnh hưởng bởi tâm tình của cô nên ngay cả tiếng nói của Từ Phóng Tình cũng suy yếu hơn trước rất nhiều, cô đau lòng