Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

157: Bệnh Tâm Thần


trước sau


Tiêu Ái Nguyệt lên cơn, sáu ngày sau, Cam Ninh Ninh cũng đồng tình đưa ra kết luận như vậy.

Cô ra đường bắt gặp Tiêu Ái Nguyệt đang dắt theo mấy người đứng ở bên lề đường liền chạy tới chào hỏi, nào ngờ đối phương chỉ lãnh đạm nhìn cô như chưa từng quen biết.
Mấy ngày nay, Từ Phóng Tình rất ít khi ở nhà.

Cam Ninh Ninh mở rộng cửa ngồi trước nhà lột vải ăn, thấy phía đối diện có người đi ra mới vội vàng đứng lên, "Chị Đỗ, chị ra ngoài ăn cơm hả?"
"Đi mua một ít hoa quả." Đỗ Y Sơ đóng cửa lại, thấy vẻ mặt đầy mong đợi của Cam Ninh Ninh bèn lên tiếng hỏi, "Sao vậy?"
"Chị Đỗ, tôi cũng muốn tham gia hôn lễ của anh họ chị.

Mạnh Niệm Sanh nói sẽ đưa tôi đi cùng." Cam Ninh Ninh ở nhà nhàn rỗi đã lâu, khó có lúc được ra ngoài chơi nên cô cảm thấy vô cùng vui vẻ, "Chúng tôi có thể ngồi chung bàn với chị Tình Tình."
Đỗ Y Sơ thở dài, "Chị ấy gần đây rất bận rộn, cũng không có thời gian về nhà."
"Không sao, chị có thể tìm tôi chơi mà, tôi có thời gian." Cam Ninh Ninh thấy người kia sa sút liền vội vàng thuyết phục, "Dù sao tôi cũng ở nhà một mình, đúng rồi, Mạnh Niệm Sanh nói cậu ấy sẽ tìm nhà thuê giúp chị đấy, nếu chị muốn dọn ra ngoài, lúc nào cũng có thể tìm cậu ấy."
"Cám ơn." Đỗ Y Sơ khách khí nói cám ơn, "Tạm thời chưa cần, chờ hôn lễ của anh Đông kết thúc rồi nói sau."
Từ Giang Hoan đáp chuyến bay đến Thượng Hải lúc bảy giờ tối, cô ngồi chuyến giống Tiêu Ái Nguyệt lần trước nhưng khi kéo vali ra sân bay lại chẳng thấy Tiêu Ái Nguyệt đâu mới hỏi đồng nghiệp bên cạnh, "Quản lý Tiêu đâu?"
"Quản lý Tiêu cùng tổng giám đốc Vương đi ra ngoài rồi." Đồng nghiệp vội vàng đón lấy vali, nịnh nọt nói, "Cô chủ, để tôi, để tôi."
Công trình vẫn chưa xây dựng mà Tiêu Ái Nguyệt đã bắt đầu không làm việc đàng hoàng rồi.

Từ Giang Hoan bấm ngón tay tính toán, đoán chừng người phụ nữ kia không bị áp lực nên đã trốn việc đi chơi.

Cô ngồi vào chiếc xe chuyên dụng rồi lên tiếng, "Đi tìm tổng giám đốc Vương."
Tổng giám đốc Vương là ai? Tổng giám đốc Vương Tiểu Dũng là cháu trai của Từ Giang Hoan! Tuy tuổi tác của hai người không kém bao nhiêu nhưng Từ Giang Hoan có vai vế lớn hơn.

Chị họ của cô trốn nhà bỏ đi khi mới học cấp ba, lúc trở về không có đàn ông mà chỉ còn lại một đứa con trai nhỏ hơn Từ Giang Hoan mấy tuổi.


Đứa nhóc này lớn lên ở nhà của Từ Giang Hoan, mặt mày thông minh sáng sủa, gã vốn không thích làm việc mà chỉ có nguyện vọng làm minh tinh, khổ nỗi chỉ có gương mặt thuộc phái thực lực, còn kỹ thuật biểu diễn lại thuộc phái thần tượng.

Gã chỉ diễn được vai quần chúng ở Hoành Đi3m, hết cách nên mới tìm đến bà chủ Giang xin kiếm ăn.
(*) Gương mặt thuộc phái thực lực, diễn xuất thuộc phái thần tượng: ý tác giả ở đây muốn châm biếm.

Thường diễn viên trường phái thực lực thì ko có ngoại hình, nếu có thể vớt vát gương mặt thì cũng có thể làm ngôi sao.

Đằng này gương mặt thì thuộc về thực lực, diễn xuất thuộc về thần tượng (thần tượng thường diễn ko hay), thì làm sao mà nổi tiếng được.
Tiêu Ái Nguyệt ở bên cạnh một người như vậy có thể làm cái quái gì? Từ Giang Hoan nghĩ những chuyện họ có thể làm chung liền đi thẳng đến Đế Đô - một sòng bạc chuyên về ăn chơi nhảy múa.
Sòng bạc này bên ngoài phất cờ hiệu dưỡng sinh vì cuộc sống khỏe mạnh nhưng trên thực tế bên trong lại vô cùng khó coi.

Người đến Đế Đô chơi loại gì cũng có, ngư long hỗn tạp, bối cảnh quá sâu nên chẳng ai dám đến đây điều tra.
Từ Giang Hoan báo số hội viên của Vương Tiểu Dũng xong thì có một cô gái mặc tây trang dẫn cô vào thang máy lên lầu hai.

Vương Tiểu Dũng đang ở phòng riêng hát karaoke, chướng khí bên trong mù mịt đến độ xuất hiện thêm một người cũng chẳng có ai hay.
"Ăn chơi tới bến, chẳng có gì ngăn trở tương lai!" Giờ phút này, người đang cầm micro hát như quỷ khóc sói gào chính là Vương Tiểu Dũng, gã phun ra thứ tiếng Anh bập bẹ, y y a a hát điên hát khùng, "Đi theo anh đi em, anh bán tình yêu, nợ lấy lương tâm, trò chơi kết thúc, nước mắt anh rơi..."
Trong phòng không xuất hiện hình ảnh mác R như Từ Giang Hoan tưởng tượng, trên ghế sofa ngồi rất nhiều người, liếc mắt nhìn qua đều là bạn của Vương Tiểu Dũng, nào có thấy Tiêu Ái Nguyệt?
"Nhường đường một chút, nhường đường một chút." Từ Giang Hoan chen vào đám đông, vừa đi hai bước đã bị bạn của Vương Tiểu Dũng phát hiện.

Người bạn kia trông thấy cô liền khẩn trương như thể mới bị bắt gian trên giường, còn chưa kịp mở miệng hô thì Từ Giang Hoan đã nhanh chóng duỗi tay bịt chặt miệng của gã, "Coi như không thấy tôi đi."
Gã bạn bối rối gật đầu rồi ngoan ngoãn ngậm miệng ra dấu tạm thời giả câm giả điếc.
Dạo một vòng trong đám đông cũng chẳng thấy bóng dáng của Tiêu Ái Nguyệt đâu, chẳng lẽ tin tình báo là giả? Từ Giang Hoan đang muốn từ bỏ, vừa quay đầu ra bên ngoài xem xét thì lập tức bắt gặp một người phụ nữ đang đứng trên ban công hút thuốc.
Vạn lần tìm người giữa chúng sinh, bỗng nhiên quay đầu bắt gặp người đang đứng dưới ngọn đèn chập chờn, nhưng Tiêu Ái Nguyệt bắt đầu hút thuốc từ lúc nào? Từ Giang Hoan hơi nghi hoặc đẩy cửa thủy tinh đi ra ngoài, nhìn thấy đối phương đang cầm đầu thuốc lá thưởng thức, sau đó mới bắn nó xuống quảng trường dưới lầu.
Trên quảng trường có rất nhiều tàn thuốc rực lửa, xung quang có bảo an tuần tra đi qua đi lại, thỉnh thoảng họ sẽ ngẩng đầu đối mặt với cô gái trên lầu mấy giây.
Tiêu Ái Nguyệt tựa vào lan can lạnh lẽo cười với người bên dưới, Từ Giang Hoan không biết cô đang cười cái gì lại để lộ ra hàm răng trắng tinh, trông vừa tinh nghịch lại tràn đầy phong tình.

Người phụ nữ ấy rất đáng yêu.

Trái tim của Từ Giang Hoan loạn mấy nhịp, cô chậm rãi tới gần Tiêu Ái Nguyệt, sau đó đứng bên cạnh ngắm nhìn bầu trời ở phương xa, "Hút thuốc không tốt cho thân thể, mẹ em rất ghét người hút thuốc lá."
"Mẹ của em không có ở đây đâu, đồng chí Từ bảo mẫu." Tiêu Ái Nguyệt không cần quay đầu lại cũng biết là ai, giọng nói rất khẽ, "Chẳng phải đã nói ngày kia mới đến sao?"
"Chỗ nào có thể kiếm được tiền liền có mặt em." Từ Giang Hoan trả lời rất tự nhiên, "Em mang trong người dòng máu con nhà đầu tư mà."
"Vậy con nhà quần chúng buôn dưa như tôi thì nên đi đâu?" Tiêu Ái Nguyệt rút thêm một điếu thuốc ngậm vào miệng, vừa muốn đánh lửa chợt quay đầu nhìn thoáng qua Từ Giang Hoan, cuối cùng vẫn yên lặng cất lại vào hộp thuốc lá, "Được rồi, không hút nữa."
Từ Giang Hoan mờ ám cười hai tiếng, "Có phải chị thấy gương mặt của em quá đáng yêu nên mới không đành lòng để khói làm ô nhiễm?"
"Em suy nghĩ nhiều quá rồi." Tiêu Ái Nguyệt vô cùng khâm phục trình độ tự luyến của đối phương, cô không mặn không nhạt nói, "Hút nhiều quá nên đau cuống họng."
"Nghe nói hút lâu dài sẽ làm răng biến vàng, hôn cũng có mùi." Từ Giang Hoan giả thần giả quỷ hù dọa, "Chị cẩn thận không tìm được đối tượng đó nha."
Nói đến đối tượng liền thấy phiền lòng.

Tiêu Ái Nguyệt liếc người kia một cái, "Dù sao tôi cũng không hôn em."
"Cũng không nhất định." Từ Giang Hoan đột nhiên đưa mặt lên phía trước dính sát bên cạnh Tiêu Ái Nguyệt để làn da ấm áp tựa vào nhau.

Tiêu Ái Nguyệt nhích ra bên ngoài một chút, cô bóp chặt hộp thuốc lá, lắp bắp nói, "Tôi đi...!đi hát đây."
Xoay người nhìn lại trong phòng chẳng còn ai? Tiêu Ái Nguyệt trợn mắt hốc mồm quay đầu phàn nàn, "Em hù người ta chạy mất hết rồi."
"Không phải nha." Từ Giang Hoan làm bộ thương tâm, "Em thân thiện như thế, sao có thể hù mọi người sợ được?"
Có lẽ do

hiệu quả cách âm của cánh cửa này quá tốt, trước khi Vương Tiểu Dũng lặn mất đã nhắn tin giao nhiệm vụ cho Tiêu Ái Nguyệt, đừng để cô chủ nhỏ về công ty thị sát quá nhanh.
Muộn như vậy còn đến công ty làm gì? Từ Giang Hoan đâu giống người cuồng công việc? Tiêu Ái Nguyệt thầm nói, "Em muốn đến công ty sao?"
"Em ở văn phòng mà." Từ Giang Hoan cúi đầu gửi tin nhắn, có lẽ đang trao đổi thông tin với lãnh đạo Giang, "Em có phòng riêng trong văn phòng, chị từng vào đó chưa? Bên trong có phòng ngủ, em ở đó."
Thì ra là thế, Tiêu Ái Nguyệt nghe kiểu nói này liền hiểu ý tứ trong tin nhắn của Vương Tiểu Dũng.

Tuy cô chỉ mới đến công ty nhưng cô không chỉ một lần nhìn thấy Vương Tiểu Dũng cùng thư ký đi ra từ trong văn phòng của Từ Giang Hoan, mặt của cô thư ký kia còn đỏ rừng rực, bây giờ hồi tưởng lại thì đến heo cũng biết đã xảy ra chuyện gì, cô nhanh chóng quyết định nói, "Ca hát nha, chúng ta hát vài bài đi."

Từ Giang Hoan không có gì hào hứng, "Không thích ca hát, vì sắc đẹp, em nên về ngủ sớm, nếu không sẽ có lỗi với gương mặt này lắm."
Tiêu Ái Nguyệt bị da mặt dày của cô hù sợ ngây người, "Cũng còn sớm quá mà? Hay tôi mời em ăn cơm? Ở văn phòng không tiện thì đến khách sạn đi, ở Waldorf Astoria, tôi đang ở đó."
"Em không thích khách sạn." Từ Giang Hoan cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn người nọ, "Em muốn về nghỉ ngơi, chị có muốn đi cùng với em không?"
Lời này chứa ẩn ý, Tiêu Ái Nguyệt đương nhiên sẽ không ngốc đến mức nghĩ là cô ta đang hẹn hò với mình.

Dẫu sao thì cô và Vương Tiểu Dũng cũng có mấy ngày cách mạng hữu nghị nên vẫn ráng chống đỡ, "Không ở khách sạn cũng không sao, tôi có bạn ở Thượng Hải mua nhà đặc biệt lớn, ba phòng ngủ, hai phòng khách, mấy ngày trước còn hẹn tôi qua ngủ nữa, chúng ta có thể đi cùng."
Từ Giang Hoan nghiêm túc suy tính một hồi rồi lắc đầu, "Về văn phòng trước rồi nói sau."
Không cứu nổi rồi, Tiêu Ái Nguyệt đã tận lực.

Trên đường đi, cô lén gửi tin nhắn cho Vương Tiểu Dũng để thông báo Từ Giang Hoan đang trên đường trở về công ty.
Vương Tiểu Dũng trả lời OK, xem ra vấn đề đã được giải quyết, Tiêu Ái Nguyệt cũng thấy an tâm.

Từ Giang Hoan ngồi trong chiếc Honda mà cô vừa lấy về, tâm tình tốt ngâm nga giai điệu của một bài hát, còn khoa tay múa chân lắc lư thân thể theo bài rock trong radio.
Hát hò đến tận công ty, Tiêu Ái Nguyệt muốn ra sau xe lấy hành lý lại bị Từ Giang Hoan ngăn lại.

Cô tìm chìa khóa văn phòng rồi đưa Tiêu Ái Nguyệt lên thẳng lầu chín, tay chẳng mang gì.
Tiêu Ái Nguyệt không đoán ra người kia đang muốn làm gì nên chỉ biết theo người kia vào công ty, sau đó theo cô vào văn phòng cá nhân, rồi lại theo cô vào phòng ngủ, theo cô...
Chờ chút, Từ Giang Hoan đang làm gì vậy?
Có thể là do Từ Giang Hoan rất ít làm việc ở Thượng Hải nên phòng ngủ của cô được trang trí rất đơn sơ, chỉ có một cái giường đôi và một tủ quần áo bằng gỗ thô.

Từ Giang Hoan đi đến trước tủ quần áo, sau đó đưa tay kéo cửa tủ ra, một chân đạp lên ngăn tủ phía dưới rồi dùng sức nhón lên cao lấy một vật đen nhỏ trên nóc tủ.
Khi nhìn rõ đó là cái gì, cả người Tiêu Ái Nguyệt đều ngây ngẩn, "Em gắn camera ở đây sao?"
Từ Giang Hoan cúi đầu chỉnh dây điện màu đen phía sau camera giám sát, "Full HD không che, 36 loại tư thế em đều có, quá dơ mắt, nhưng em chưa xem nữa, trợ lý nói có mấy tư thế cũng không tệ lắm."
Tiêu Ái Nguyệt, "..."
"Sao vậy?"
Từ Giang Hoan lấy camera bỏ vào túi Tiêu Ái Nguyệt đang mang theo, "Đi thôi, ngày mai em sẽ mang cái này đi bán."
Có vài người...!nhìn sao cũng chẳng thấu.


Tiêu Ái Nguyệt nhìn chằm chằm gương mặt hồn nhiên ngây thơ của Từ Giang Hoan, quanh co thử dò xét, "Bây giờ chúng ta đi đâu? Em thuê khách sạn hay sao? Nếu không thì ở đây cũng được."
"Đến nhà bạn của chị đi." Từ Giang Hoan nháy mắt mấy cái lộ ra vẻ đáng yêu đến cực hạn, ngây thơ nói với cô, "Quản lý, chị đã nói sẽ đưa em qua nhà bạn của chị ngủ mà, bây giờ đi nha, đêm nay người ta không có chỗ ngủ nè."
Tiêu Ái Nguyệt, "..."
Thì ra người phụ nữ này đang từng bước đào hố cho cô nhảy, cái gì mà không thích khách sạn, cái gì mà ngủ vì sắc đẹp, mọi chuyện đều diễn để đợi Tiêu Ái Nguyệt tự chui đầu vào lưới, nhưng lời đã nói có thể đổi ý không?
Muốn trách thì chỉ trách bản thân mình ngốc, Tiêu Ái Nguyệt bất đắc dĩ gọi điện cho Cam Ninh Ninh hỏi nhà cô còn chỗ ngủ không, Cam Ninh Ninh bên kia rất hưng phấn nói Mạnh Niệm Sanh không có ở đó, cô đang ở nhà một mình rất buồn chán.
Từ Giang Hoan nghe rõ đối thoại của hai người, Tiêu Ái Nguyệt không có lý do cự tuyệt nên đành phải lái xe đưa cô đến nhà của Cam Ninh Ninh.

Sau khi ấn chuông cửa, cô muốn bỏ chạy nhưng lại bị Từ Giang Hoan ôm lấy eo không cho cô vứt bỏ mình, "Không cho phép đi, quản lý, chị đừng bỏ rơi em một mình."
"Rắc" một tiếng, cửa mở ra...!nhưng là cửa ở phía đối diện.
"Chị Tình, đêm nay cũng phải tăng ca sao?"
"Ừm."
Nghe được giọng nói quen thuộc, Tiêu Ái Nguyệt khẽ run rẩy, suýt chút đứng không vững.

Từ Giang Hoan quái dị nhìn cô một cái rồi đưa tay sờ lên trán đối phương, "Sao vậy? Phát sốt sao?"
"A, cửa không khóa." Cam Ninh Ninh lớn tiếng hô vang bên trong, cánh cửa khép hờ quả nhiên đẩy một cái liền mở ra.

Từ Giang Hoan chui đầu vào, một tay vẫn nắm chặt eo của Tiêu Ái Nguyệt vì sợ cô lâm trận bỏ chạy, "Hello, chúng tôi vào đây."
Sau lưng không còn âm thanh nữa, Tiêu Ái Nguyệt đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, cô luôn có ảo giác người sau lưng đang dùng ánh mắt lăng trì mình.

Cô xách theo vali của Từ Giang Hoan, bị người kia nửa ôm nửa kéo vào trong nhà.

Cửa còn chưa đóng nhưng Từ Giang Hoan đã bị Cam Ninh Ninh lôi đi, thế là gánh nặng đóng cửa bị phân lên đầu Tiêu Ái Nguyệt.
Cô chậm rãi quay đầu lại, run rẩy nắm chặt tay nắm cửa, khi lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn sang hướng đối diện liền suýt chút bị dọa té ngã.

Người phụ nữ lạnh lùng băng sương kia đang dùng ánh mắt tức giận mà từ trước tới nay cô chưa từng thấy qua nhìn cô chằm chặp.

Chị ấy không nói lời nào, cũng không tỏ bất kỳ thái độ nào, lúc phát hiện Tiêu Ái Nguyệt cũng đang nhìn qua, biểu cảm trên gương mặt chị ấy cuối cùng cũng có biến hóa, khóe miệng hơi cong lên giống như cười mà không phải cười, giọng nói băng lãnh khiến trái tim của Tiêu Ái Nguyệt chìm sâu xuống đáy cốc, "Tiêu Ái Nguyệt, em giỏi lắm.".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện