Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn viên sủi cảo kia, Từ Giang Hoan hít sâu một hơi rồi cầm đũa kẹp nó trở về, "Mọi người tiếp tục ăn đi, em không sao."
Tiêu Ái Nguyệt cảm giác có chút xấu hổ, ngượng ngùng khuyên người nọ, "Không sao, ở đây còn này, đừng ăn cái đó nữa." Nói xong liền gấp một mạch bảy tám viên sủi cảo đặt vào trong đĩa đối phương.
Hành vi giấu đầu lòi đuôi này thật sự quá ngu ngốc.
Từ Giang Hoan ngẩng đầu suy nghĩ gì đó rồi nở nụ cười, "Quản lý, chị muốn khoá miệng em bằng cách này sao?"
"Tôi cũng muốn ăn nữa." Cam Ninh Ninh ngu ngơ cắn bánh quẩy, "Chừa cho tôi hai cái với."
Từ Phóng Tình uống một ngụm cà phê rồi cầm đũa chọc chọc vào chén cháo, sau đó tẻ nhạt buông thìa xuống không muốn ăn nữa.
Chỉ ăn có một hai ngụm cháo thì làm sao no được? Ngoại trừ Từ Giang Hoan, ai ở đây cũng hiểu tính cách của cô vốn là như thế nên ngay từ đầu cũng không có ai nói gì.
Đỗ Y Sơ rút một tờ giấy đưa cho Từ Phóng Tình nhưng còn chưa kịp nhận khăn giấy thì Tiêu Ái Nguyệt đã mở miệng, "Chị ăn có nhiêu đó làm sao đủ no? Buổi sáng nên ăn nhiều một chút mới có tinh thần làm việc, chẳng phải chị rất thích ăn trứng gà sao? Để em đi chiên cái trứng ốp la cho chị."
"A, để tôi đi." Đỗ Y Sơ nghe vậy bèn chen lên nói, "Để tôi chiên."
"Ngồi xuống đi." Từ Phóng Tình không chút rung động mở miệng ra lệnh, cô nói với Đỗ Y Sơ nhưng mặt lại hướng về phía Tiêu Ái Nguyệt, "Em ăn bữa sáng của em đi, không cần phải để ý đến tôi."
Tiêu Ái Nguyệt ngửi được mùi thuốc súng khó hiểu trong lời của người kia, cũng không biết Từ Phóng Tình đang giận cái gì, cô muốn nói thêm vài câu nhưng lại lo lắng sẽ bị Từ Phóng Tình mắng.
Cô yếu ớt thu hồi ánh mắt rồi tùy ý liếc qua người phụ nữ bên cạnh, nhìn thấy Từ Giang Hoan đã buông đũa chơi game trên điện thoại, cơn tức giận vừa nãy lại trào dâng, cô cầm lấy đũa nhét vào tay người nọ, "Chơi game cái gì! Ăn cơm đi!"
Từ Giang Hoan ngoan ngoãn để điện thoại xuống, cười ngọt ngào, "Quản lý, em chưa quen với cuộc sống ở Thượng Hải cho lắm, hình như tối qua ngủ dậy còn bị cảm lạnh nữa, lát nữa chị dẫn em đi gặp bác sĩ được không?"
Tiêu Ái Nguyệt ngại điện thoại của cô ta chướng mắt nên đã đặt nó về phía mình, "Ăn cơm trước đi, tối rồi nói chuyện sau."
"Tiểu Hoan, tối qua hai người ngủ chung với nhau hả?" Cam Ninh Ninh đang cắn bánh bao, trong tay còn cầm một cái xíu mại, nghi hoặc hỏi Từ Giang Hoan, "Chị Tiêu ngoài miệng nói ngủ cùng tôi nhưng đến nửa đêm liền chẳng thấy đâu, chị ấy đã chạy qua phòng của cô đúng không?"
"Tôi không, a..."
"Đinh" thìa trong tay Tiêu Ái Nguyệt rơi xuống, Từ Giang Hoan ở dưới gầm bàn đá cho cô một cước, thành công ngăn lại thời cơ giải thích tốt nhất, "Tối qua không có, nhưng lúc ở Bắc Kinh, chúng tôi vẫn luôn ngủ chung."
Ngủ chung??? Cái gì mà ngủ chung??? Tiêu Ái Nguyệt bấn loạn, "Từ Giang Hoan, đồ oắt con!!! Ai ngủ chung với em hả!!!"
"Quản lý, chị đừng có trở mặt như không quen biết trong khi đã nhìn thấy người ta kh0ả thân chứ." Từ Giang Hoan nháy mắt mấy cái ra vẻ ngây ngô, "Chẳng lẽ dáng người của em không đẹp bằng người khác?" Dứt lời, cô nhìn qua Đỗ Y Sơ đang ở đối diện, "Chị Đỗ phân xử thử xem, chẳng lẽ dáng người giống như chúng ta là đạt chuẩn nhất rồi đúng không? Tuy dáng người mẫu như em không sánh bằng chị nhưng em giống ranh con chỗ nào chứ?"
Từ Giang Hoan điên rồi? Tiêu Ái Nguyệt ở dưới gầm bàn bóp eo cô mắng, "Em lo ăn cơm của em đi."
Đỗ Y Sơ hoàn toàn không biết làm sao, cô không hiểu ý của Từ Giang Hoan là gì, cũng không hiểu tại sao cô ta lại kéo mình vào, cơ mà cô nghe không hiểu nhưng chưa chắc người bên cạnh cũng không hiểu.
Từ Phóng Tình kiên định đặt ánh mắt trên mặt Từ Giang Hoan, mặt không thay đổi nói một đoạn rất dài, "Phụ nữ xinh đẹp tự khen bản thân đều là người tự luyến.
Phụ nữ đáng yêu tự khen chính mình gọi là xú mỹ.
Phụ nữ vừa không xinh đẹp vừa không đáng yêu nhưng lại tự ca ngợi mình...!nên đánh giá cô là người như thế nào nhỉ?"
"Cái này..." Mắt thấy bầu không khí tốt đẹp vì lời nói kia mà phát triển theo hướng quỷ dị, Đỗ Y Sơ thất thố nhìn về phía Từ Phóng Tình, "Chị Tình, em đi chiên trứng gà cho chị đây."
"Phụ nữ vừa không xinh đẹp vừa không đáng yêu chính là Tiêu Ái Nguyệt!" Quan sát không thấy nụ cười trên mặt đồng bọn, Tiêu Ái Nguyệt lập tức hoà giải, "Là tôi, không sai, chính là tôi."
"Ha ha ha." Quần chúng ăn dưa Cam Ninh Ninh cười, "Chị Tiêu rất có tinh thần tự hiểu chính mình nha."
Mập mạp chết bầm ngậm miệng lại đi! Tiêu Ái Nguyệt trừng người kia một cái, "Còn có em nữa đó."
Cam Ninh Ninh không phục, "Hôm qua Tiểu Hoan đã khen tôi đáng yêu đó, tôi đáng yêu giống như Tiểu Hoan."
Dẫu sao thì Từ Giang Hoan đã lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, cảnh xấu hổ gì mà chưa trải qua, cô nhanh chóng khôi phục tâm tình rồi mỉm cười tiếp nhận trò đùa của Cam Ninh Ninh, "Đúng thế, tổ đội hai người của chúng tôi rất đáng yêu nha."
"Phụ nữ trên hai mươi lăm tuổi mà vẫn còn dựa vào hoa ngôn xảo ngữ để kết giao bạn bè, xét về điểm này, cô và Tiêu Ái Nguyệt rất xứng đôi." Nụ cười của cô xuất hiện không quá hai giây lại bị Từ Phóng Tình đâm thêm một kiếm.
Từ Phóng Tình lãnh đạm liếc nhìn Tiêu Ái Nguyệt, sắc mặt nghiêm túc, không hề nể mặt, "Đều là một dạng rất low."
"Rầm." Từ Giang Hoan vẫn còn trẻ, cuối cùng nhịn không nổi nữa liền vỗ nhẹ lên bàn một cái, sắc mặt giận dữ, nhưng cô vốn được giáo dưỡng tốt nên vẫn bảo trì được phong phạm thục nữ quen thuộc, lễ phép trả lời, "Vậy xin hỏi chị, chị củng cố tình hữu nghị giữa bạn bè thông qua cái gì?"
"Tôi không cần phải trả lời vấn đề của cô." Trên người của Từ Phóng Tình có một loại khí thế không làm đối phương tức chết sẽ thề không bỏ qua.
Cô cực kỳ bài xích sự xuất hiện của Từ Giang Hoan nhưng lại rất kỳ quái hẹn đối phương đến nhà, "Tôi cũng không muốn trả lời."
"Được thôi." Từ Giang Hoan gật đầu khẽ cười, "Chị không cần trả lời tôi cũng biết, kiểu nữ thần không low, không dung tục giống như chị, phàm phu tục tử như chúng tôi làm sao lọt nổi vào mắt xanh của chị.
Trong nhân loại nhất định chẳng bao giờ có tình cảm hữu nghị mà chị tìm kiếm, chị thích thì cứ việc kiên trì tìm thử đi, hai mươi năm sau, chúng ta sẽ nghiên cứu và thảo luận lại vấn đề này, hy vọng đến lúc đó vẫn còn có người quan tâm chị có muốn ăn trứng chiên hay không."
"Đừng nói nữa." Tiêu Ái Nguyệt che miệng khẽ nói một câu rất nhỏ, "Từ Giang Hoan đừng nói nữa."
Từ Giang Hoan rất nghe lời, quay đầu mỉm cười, "Đã ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì chúng ta đi thôi, chúng ta còn có rất nhiều chuyện có ý nghĩa khác phải làm, không cần thiết phải lãng phí thời gian ở nơi này."
Đỗ Y Sơ vừa đúng lúc bưng một cái đĩa có ba cái trứng chiên tiến đến, "Trong tủ lạnh còn đúng ba cái trứng gà, tôi không ăn, mọi người ăn đi."
Tiêu Ái Nguyệt không muốn đi, từ khi nhìn thấy Từ Phóng Tình, chân cô đã không còn dời được nữa.
Cô thừa cơ duỗi đũa gắp cho Từ Giang Hoan một cái trứng chiên, "Em ăn cho no đi, ăn no rồi đi."
"Vèo" một tiếng, Từ Phóng Tình hung hăng trừng Tiêu Ái Nguyệt, sau đó không nói tiếng nào liền đẩy ghế quay người rời khỏi phòng ăn.
Đỗ Y Sơ vội vàng chạy theo Từ Phóng Tình, ngay cả lời chào hỏi cũng không kịp nói.
Cam Ninh Ninh gấp hai cái trứng còn lại đến trước mặt mình, "Tất cả mọi người không ăn, vậy tôi không khách khí."
Nữ chủ nhân đi rồi, Từ Giang Hoan mới với lấy chén cháo tôm trước mặt