"Từ Phóng Tình." Nụ hôn vẫn tiếp tục nhưng lửa nhiệt tình đã không còn tồn tại nữa.
Tiêu Ái Nguyệt chậm rãi buông lỏng cánh tay đang ôm người kia ra, sau đó cúi đầu lui về sau một bước, cố ý tránh khỏi sự vũ nhục của người yêu, "Chị thật đáng thương."
"Chẳng phải nói có thể từ chức vì tôi sao? Tiêu Ái Nguyệt, em muốn đi đâu?" Chứng kiến đối phương từng bước xa cách mình, Từ Phóng Tình cười lạnh rồi ngẩng mặt lên, trào phúng hỏi, "Chẳng phải em nói yêu tôi sao? Đây chính là tình yêu của Tiêu Ái Nguyệt sao?"
"Em yêu một người tên là Từ Phóng Tình, dù chị ấy ghét động vật cũng muốn nuôi chúng bởi vì chị ấy thiện lương, tấm lòng nhân ái.
Em yêu người phụ nữ luôn nghĩ về em mọi lúc bởi vì chị ấy yêu em, còn chị thì sao?" Tiêu Ái Nguyệt chậm rãi quay đầu nhìn Từ Phóng Tình, giọng nói rất nhẹ, thoáng lộ ra sự bất lực, "Chị là một kẻ đáng thương.
Chị không có người thân, không có bạn bè, không có người yêu.
Chị cự tuyệt tất cả hy vọng và từ chối tất cả những người đáng yêu, không sai, chị đã cự tuyệt tất cả những người phụ nữ đáng yêu.
Chị muốn ép em đúng không? Hay muốn mắng em? Từ Phóng Tình, đối mặt với hiện thực đi, Tiêu Ái Nguyệt không có chị sẽ luôn cảm thấy khó chịu suốt cả đời này, cơ mà nếu không có chị thì em vẫn có cả cuộc đời, còn chị thì sao? Từ Phóng Tình, chị vẫn mãi cao cao tại thượng, kỳ thật có em ở bên cạnh hay không cũng chẳng có gì khác.
Ai sẽ chung giường chung gối với một người mà bất cứ lúc nào cũng có thể đá mình xuống giường? Ai sẽ ngốc nghếch chờ một người luôn đột nhiên biến mất mỗi ngày, bản thân không gọi điện được nên phải dựa vào Weibo của người khác để tìm tung tích? Chị cứ tự ôm lấy bản thân đi, cứ tiếp tục cao ngạo đi.
Từ Phóng Tình, em không thèm, chị thích ở chung với ai thì cứ việc.
Cuộc đời của em do tự em quyết định, Tiêu Ái Nguyệt em là đồ hèn, em nhận, nhưng đã có ai biết Từ Phóng Tình là người như thế nào chưa? Từ Phóng Tình, người không thể buông bỏ chính là chị, chị thừa nhận đi! Em sẽ không yêu lại chị nữa, chị cứ ôm lấy cuộc đời lạnh lẽo của mình để kiêu ngạo sống tiếp đi, à, đúng rồi, sinh nhật vui vẻ nhé, thứ sáu tuần này là sinh nhật của chị mà, chị tự mua bánh kem đi, chị đã ba mươi lăm tuổi rồi đấy Từ Phóng Tình, lớn rồi nên đừng có ấu trĩ nữa.
À, nhắc đến lại thấy buồn cười, lúc trước chị đã từng giáo huấn em nên bây giờ em sẽ trả lại cho chị một lời giống như vậy.
Yêu đương không phải là tranh tài ai thua ai thắng, trời ạ, sao em lại nói chuyện yêu đương với một người phụ nữ phải lên Google tra xem tình yêu là gì chứ! Được rồi, chị thắng, bắn pháo hoa chúc mừng chị nhé, chị thắng rồi đó, đây có phải là lần mua bán lỗ vốn nhất của chị không? Từ Phóng Tình, quản lý Từ, chị tự giải quyết cho tốt đi.
Cám ơn chị đã đưa em đến Thượng Hải, cám ơn chị đã dạy dỗ em phải làm sao để yêu bản thân.
Em sẽ luôn yêu thương bản thân mình, cho nên em phải đi, nên kết thúc trò chơi đơn phương cố gắng này đi thôi."
"Tiêu Ái Nguyệt." Từ Phóng Tình vội vàng chạy theo phía sau bắt lấy cánh tay đang nắm chặt của Tiêu Ái Nguyệt, đồng thời cũng khóa trái cửa phòng, ngữ khí gấp rút, nếu cẩn thận nghe sẽ thấy rõ có chút bối rối.
Cô nói với Tiêu Ái Nguyệt một câu thật dài, không giải thích cũng không phản bác, chỉ hỏi, "Tôi ấu trĩ sao? Người phụ nữ kia thì sao? Tiêu Ái Nguyệt, tại sao lúc nào em cũng mập mờ như vậy?"
"Em không có gì mập mờ hết." Tiêu Ái Nguyệt nản lòng thoái chí nên không muốn nghĩ gì nhiều, trái tim đã ngã vào vực sâu, nhìn thấy người phụ nữ này lại cảm thấy chướng mắt, "Từ Phóng Tình, chị thật sự không hiểu sao? Chị là người duy nhất em yêu nhưng đó đã là quá khứ rồi."
Có người đang gõ cửa, giọng nói của Đỗ Y Sơ truyền vào, "Chị Tình, Ninh Ninh nói muốn về.
Tiêu tiểu thư ở bên trong ạ? Có muốn về cùng họ không?"
"Em nói cho họ biết là em muốn ở lại đi." Từ Phóng Tình nhìn thẳng vào mắt người kia, trong mắt rõ ràng thấy được bóng dáng của mình, cô chậm chạp vươn tay vuốt lên mặt Tiêu Ái Nguyệt nhưng lại bị đối phương nghiêng mặt tránh qua một bên khiến tay cô rơi vào khoảng không.
Bầu không khí cứng ngắc lại mấy giây, ánh mắt tức thì ám trầm, cô cúi đầu kề đến bên tai Tiêu Ái Nguyệt trang nghiêm ra lệnh, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi cho em thêm một cơ hội."
Tiêu Ái Nguyệt từ bỏ cơ hội này.
Trong nội tâm cô vừa đắng vừa chát, cảm xúc buồn khổ ảnh hưởng tới hành động, lúc cô chậm rãi đẩy cơ thể Từ Phóng Tình ra còn cảm nhận được đối phương đang kinh ngạc.
Cô thở dài nói, "Từ Phóng Tình, em cũng đã cho chị một cơ hội, chị đã không cần nên em cũng không muốn đợi nữa."
Thân thể của Từ Phóng Tình nhẹ run một cái, trên mặt nổi lên vẻ mờ mịt, giọng nói trầm thấp, "Rốt cuộc em muốn gì? Tiêu Ái Nguyệt, em đang hy vọng cái gì?"
"Em hy vọng chị sẽ hiểu, tình yêu không phải là chuyện riêng của cá nhân chị." Tiêu Ái Nguyệt kéo cửa đi ra nói với người phụ nữ ở phía ngoài, "Tiểu Hoan, chúng ta đi thôi."
Cô đi về phía trước hai bước nhưng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua Từ Phóng Tình đang đứng ở cửa phòng nhắm mắt yên lặng khiến Tiêu Ái Nguyệt đột nhiên rất muốn khi dễ.
Cô không mặn không nhạt tăng thêm một câu, "Nếu chị cầu xin em cũng không phải là không thể, Từ Phóng Tình, chị sẽ cầu xin em sao?"
Từ Phóng Tình từ đầu đến cuối vẫn không hề mở mắt.
Tiêu Ái Nguyệt nhanh chóng rời khỏi, cũng chẳng có ai tiễn cô.
Về đến trên xe, Từ Giang Hoan thử dò xét nói, "Chị không sao chứ?"
Không có cách nào làm dịu tâm tình, Tiêu Ái Nguyệt lấy tay ấn lên đầu, vui buồn thất thường trả lời, "Hình như nhẹ nhõm hơn chút rồi nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Tôi cũng không rõ rốt cuộc là thiếu cái gì, giống như trứng gà sắp hết hạn vậy, chẳng biết có nên ăn hay không, ăn xong rồi có mua nữa không, mà không biết quả trứng này có phải là quả trứng kia không, mọi thứ đều khiến tôi cảm thấy rất bàng hoàng."
"Em lại nghĩ đến Ninh Ninh nha, cô ấy có thể ăn hết cả hộp trứng sắp hết hạn và rất vui vẻ tiếp nhận mọi thứ." Mặc dù chuyện buổi sáng không vui vẻ gì nhưng Từ Giang Hoan thật tâm thích Cam Ninh Ninh và muốn ở lại nhà của đối phương, Tiêu Ái Nguyệt cũng không có ý kiến.
Trên đường đến công ty, Từ Giang Hoan say sưa trộm ngắm gương mặt sắp khóc của Tiêu Ái Nguyệt, lúc gần đến nơi, cô mới lấy trong túi ra một cây son và một tấm gương, "Quản lý, miệng của chị dính son kìa, trang điểm lại chút đi."
Tiêu Ái Nguyệt máy móc nhận khăn giấy và son môi, bôi được một nửa liền đột nhiên nhớ tới Từ Phóng Tình, tình huống mập mờ thế này thật sự khiến người bên ngoài rất dễ hiểu lầm, kỳ thật giữa cô và Từ Giang Hoan thật sự có gì?
Lúc trả lại son môi, Từ Giang Hoan không chịu nhận, "Tặng cho chị đó."
Có thể là do Từ Giang Hoan đã đến công ty nên công việc bận rộn hơn lúc trước.
Vương Tiểu Dũng bưng ly cà phê đứng tại thang máy, cửa thang máy vừa mở, gã lập tức nghênh đón đưa cà phê cho Từ Giang Hoan rồi nịnh nọt, "Ai nha, mấy ngày không gặp mà cô chủ nhỏ của chúng ta càng trở nên xinh đẹp, nghe nói hôm qua vừa đến hả? Sao không gọi điện thoại cho tôi? Hôm nay dì đến cũng vừa đúng lúc họp quản lý, dì làm người chủ trì nhé, tôi thoái vị."
Từ Giang Hoan nhún nhún vai, "Vậy thì cám ơn nhé."
Đây là lần đầu Tiêu Ái Nguyệt tham gia hội nghị ở công ty mới.
Từ Giang Hoan ngồi trong phòng họp đối mặt với mười mấy người thuộc hạ, khí chất trên người cũng thay đổi.
Cô cố ý giới thiệu sơ qua về đồng nghiệp mới - Tiêu Ái Nguyệt, nói sau này cô Tiêu sẽ phụ trách kế hoạch đấu thầu, đồng thời điểm danh mấy người phụ trách khác.
Hội nghị diễn ra cả buổi đều không có vấn đề gì nhưng Vương Tiểu Dũng vẫn cảm thấy không hài lòng, cô chưa kịp nói xong thì gã đã oán giận đưa ra ý kiến, "Sao lại không có tên của tôi? Lúc trước là do tôi phụ trách hạng mục này mà.
Cô chủ nhỏ, dì làm như vậy có khác gì qua cầu rút ván, tôi không phục."
Từ Giang Hoan yên vui nhìn gã, "Tối qua tôi đã thương lượng với bà chủ lớn rồi, sau này sẽ điều thư ký Tiểu Dư của cậu đến phòng của tôi để phụ trách một số việc khác cùng với cậu, nếu không tin thì có thể tìm bà chủ."
Một số việc khác nhưng không thể nói huỵch toẹt ra trước mặt công chúng là việc gì được.
Vương Tiểu Dũng dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra đó là việc gì, sắc mặt gã lập tức trở nên khó coi, "Được, được, được, được, nghe theo dì."
Vương Tiểu Dũng nào dám cãi nhau với Từ Giang Hoan trước mặt nhiều người như vậy.
Sau khi hội nghị kết thúc, Từ Giang Hoan gọi Tiêu Ái Nguyệt vào văn phòng, hai người chưa ngồi được vài phút thì Vương Tiểu Dũng đã xông vào phòng xả một trận bực tức, "Cô chủ nhỏ, dì nhỏ à, dì không thể đùa giỡn tôi như thế,