Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

175: Điều


trước sau


Vừa nói xong, cả hai đều ngây ngẩn cả người.

Từ Phóng Tình phản xạ nhanh hơn Tiêu Ái Nguyệt, thấy người kia muốn chạy liền giơ tay ném quyển sách bên cạnh vào đối phương, "Tiêu Ái Nguyệt, đời này tôi chưa từng thấy ai háo sắc hơn em."
Tiêu Ái Nguyệt khép hai tay thoải mái đón lấy quyển sách, sau đó tập trung nhìn mới phát hiện đó là một quyển kiểm tra, cô ngạc nhiên nói, "Ơ, Tình Tình, chị học cái này làm gì vậy?"
Từ Phóng Tình cười lạnh, "Em nghĩ ai cũng an phận thủ thường giống như em sao?"
Tiêu Ái Nguyệt nhất thời nghẹn lời, biết chị ấy đang giận nhưng vẫn không im miệng muốn dỗ dành, cô đảo mắt một vòng rồi cười cười ôm bàn phím đến trước mặt Từ Phóng Tình rồi quỳ xuống, "Em sai rồi, được chưa? Sau này em sẽ không nói nữa, a, không đúng, không có sau này nữa, cũng không nói gì nữa."
Tiêu Ái Nguyệt càng ngày càng thuần thục, trước kia, mỗi lần nhìn thấy bàn phím sẽ run rẩy, nhưng bây giờ lại chủ động quỳ xuống, không phải dụ ngọt thì là gì? Từ Phóng Tình không thích bộ dạng này, cô đứng lên, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm người nọ, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi đếm đến ba, nếu em không đứng lên, muốn quỳ thì đi ra ngoài mà quỳ, một, hai..."
"Không có ba." Tiêu Ái Nguyệt đứng dậy tiến lên một bước ôm lấy đầu của Từ Phóng Tình rồi hung ác hôn một cái, "Chị nói không quỳ thì không quỳ, mọi chuyện đều nghe theo chị hết, được không?"
Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn! Tiêu Ái Nguyệt đã sớm lĩnh ngộ được tính cách của người yêu.

Từ Phóng Tình nhíu mày nhìn người nọ nũng nịu lấy lòng, sau đó nhướng mày không để ý nữa.

Lẽ nào Tiêu Ái Nguyệt ngu ngốc không nhận ra cô đang nghĩ gì? Từ Phóng Tình nghĩ thông suốt điểm ấy liền dứt khoát im lặng cầm sách ngồi vào sofa học tiếp, ngay cả nửa cái nhìn cũng không thèm bố thí cho Tiêu Ái Nguyệt.
Tiêu Ái Nguyệt không chịu nổi bị đối xử lạnh lùng, cô cào đầu nhảy tới nhảy lui như con khỉ sống, "Em thật sự không phải cố ý, em rất thích chị như thế, mà chị đúng thật là cũng dễ lên.....!Hì hì, chị đừng nhìn em như vậy, chỉ cần chị chịu để ý đến em thì em sẽ không nói nữa."
Từ Phóng Tình giống như cười mà không phải cười, "Ồ? Em đang uy hiếp tôi?"
Tiêu Ái Nguyệt lắc đầu như người máy được gắn pin siêu mạnh, "Dĩ nhiên không phải, làm sao em uy hiếp được chị chứ."
Từ Phóng Tình hất cằm lên, trên gương mặt trắng noãn hiện lên một lớp trào phúng mỏng manh, "Tiêu Ái Nguyệt, nhìn bộ dáng này của em, làm thế nào có thể vượt qua mấy năm chay tịnh?"
Tiêu Ái Nguyệt hơi đỏ mặt xoa ngón tay nói, "Em không có ý đó."
Từ Phóng Tình đoán được, cũng không muốn nghe, "Tối nay em đi cùng tôi không?"
"A." Tiêu Ái Nguyệt ngây ngốc một lúc mới phản ứng được chị ấy đang ám chỉ đến hôn lễ của Đông Văn Giang, "Em có hẹn với bà chủ rồi, lát nữa em sẽ đến công ty rồi xuất phát luôn."

Từ Giang Hoan nào biết được lúc cô đang gấp đến sứt đầu mẻ trán, Tiêu Ái Nguyệt lại ở nhà liếc mắt đưa tình.

Cô nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt trở lại bèn vội vàng gọi vào văn phòng, "Ngân hàng bên kia nói thế nào?"
"Kéo..." Tiêu Ái Nguyệt kéo dài thanh âm, có chút bất đắc dĩ nói, "Họ đều nói sẽ xem xét chứ không trực tiếp cự tuyệt và cũng không dám đồng ý.

Đối thủ không ác đến mức dồn chúng ta vào đường cùng mà còn cho thêm một chút hy vọng mong manh, ý đồ muốn kéo chúng ta ngã quỵ đến tàn phế." Cô nói xong mới bưng ly cà phê truớc mặt lên.
Từ Giang Hoan tựa lưng vào ghế, hai mắt run sợ, "Có lẽ chị ta đang chờ chúng ta cầu xin tha thứ, lúc trước tôi cảm thấy chị ta không đầu tư bỏ vốn vì chướng mắt công ty của chúng ta, hóa ra chị ta đã sớm chuẩn bị chiêu này, lên núi phải bái Phật trước tiên, chị ta muốn tay không bắt cướp sao? Quản lý Tiêu, chúng ta phải đánh trả như thế nào?"
"Khụ khụ khụ" Tiêu Ái Nguyệt bị cà phê trong miệng làm sặc, "Cái...!cái gì?"
Tuy công ty vẫn chưa bị ép đến đường cùng nhưng Từ Giang Hoan đã đến bờ vực đó rồi.

Cô ta là người phụ trách hạng mục xây dựng này nhưng khi gặp vấn đề lớn như vậy vẫn không chịu tìm mẹ thương lượng.

Đại đa số nhân viên dưới tay cô ta đều ở Bắc Kinh, muốn điều một người tới sẽ làm lộ thêm tin tức nên hiện giờ cô ta chỉ có thể tin tưởng Tiêu Ái Nguyệt - người do cô ta một tay đề bạt lên, "Tôi hỏi chị, bây giờ chị có ý gì hay ho không?"
Cái gọi là tìm biện pháp chính là thối tiền lẻ, dù sao công trình cũng đã được phê duyệt, vấn đề chỉ là không có tiền để xây dựng thôi.

Tiêu Ái Nguyệt để ly cà phê xuống, ngẫm nghĩ một lúc mới nói, "Tôi cảm thấy chúng ta không thể trông cậy vào trợ cấp của chính phủ vì họ quá dễ dàng ép bức chúng ta bằng văn bản, cũng không thể kỳ vọng quá cao vào mấy thương nhân kia, nhưng tôi cảm thấy những công ty lớn có thể sẽ liên lạc lại, chẳng hạn như tổng giám đốc Lý rất dễ bị lay chuyển, đúng rồi, kỳ thật tôi đang nghĩ hay là chúng ta đừng để họ kiềm hãm nữa, tại sao lại không ra đi tìm đường cứu nước nhỉ? Bây giờ chúng ta là thương nghiệp đứng đầu trong việc chế tạo ở Thượng Hải, hay chúng ta thử đổi phương án phát triển xây dựng tập đoàn ở Bắc Kinh, sau đó tiếp tục chiêu thương mọi việc một cách toàn diện, cần gì phải khổ sở ở Thượng Hải chứ, chúng ta còn có nhiều thị trường rất lớn như Bắc Kinh, Thiên Tân, Chiết Giang, đúng không!"
Ánh mắt Từ Giang Hoan nóng rực nhìn mặt người kia chằm chằm, cô nhếch miệng lên, bất giác nói, Chị nghĩ giống tôi đấy, chuyện này giao cho chị, chúng ta sẽ thương lượng cụ thể lại sau."
Tiêu Ái Nguyệt có chút buồn cười, nếu Từ Giang Hoan có thể nghĩ đến phương án này thì tại sao còn hỏi cô làm gì? Bất quá cô ta chỉ nghĩ đến hình tượng lãnh đạo của bản thân thôi.

Tiêu Ái Nguyệt hiểu và thấy nhưng không vạch trần, "Tôi cũng không có người nào trợ giúp, tổng giám đốc Từ, cô nhìn..."

"Tôi sẽ để Lynda hỗ trợ chị." Từ Giang Hoan cắt ngang lời chối từ, nhanh chóng hứa hẹn, "Nếu chúng ta có thể vượt qua vấn nạn lần này, tôi sẽ đưa chị lên vị trí giám đốc ở Thượng Hải."
Tiêu Ái Nguyệt không muốn thứ này, Từ Giang Hoan có thể yên tâm thoải mái nhận sự dốc sức của cô để đổi lấy vinh quang, cũng có thể lợi dụng cô, nhưng thứ cô muốn là lời cảm ơn của Từ Giang Hoan, cơ mà cô ta lại không hề cảm ơn cô.

Lời nói của Từ Phóng Tình thành công thổi lên sự nghi kỵ của Tiêu Ái Nguyệt đối với Từ Giang Hoan, hiện giờ nghe được cô ta nhẹ nhàng thở phào, Tiêu Ái Nguyệt cũng không cảm thấy vui vẻ gì sất, "Tôi đi chuẩn bị trước một chút, bất kể có nói như thế nào, tôi cũng sẽ giúp cô."
Từ Giang Hoan khó hiểu ngẩng đầu, "Chị không phải đang giúp tôi, quản lý Tiêu, đây vốn là công việc của chị."
Tiêu Ái Nguyệt cười cười quay người rời khỏi phòng làm việc.
Quan hệ giữa người với người chính là như thế, cho dù Từ Giang Hoan tốt đến đâu cũng không sánh bằng địa vị của Từ Phóng Tình ở trong lòng Tiêu Ái Nguyệt.

Lời thỏ thẻ bên gối của Từ Phóng Tình rất hiệu quả, Tiêu Ái Nguyệt thật sự không muốn lại bán mạng vì Từ Giang Hoan nữa, nghĩ tới đây, cô bỗng nhiên cảm giác có một sự nguy hiểm khác đang hiện hữu, cô thậm chí còn cảm thấy bài giảng đêm đó của Từ Phóng Tình đều hy vọng giữa cô và Từ Giang Hoan sẽ nảy sinh ngăn cách.
Vì sao? Từ Phóng Tình và Từ Giang Hoan có thâm cừu đại hận gì ư? Không hề! Chuyện duy nhất Tiêu Ái Nguyệt có thể nghĩ đến chính là từ cái lần Từ Giang Hoan đến nhà cô rồi vô duyên

vô cớ trêu chọc Từ Phóng Tình.
Suy cho cùng thì suy đoán bạn gái của mình như thế có được không nhỉ? Nhưng Từ Phóng Tình quả thực rất thích gom thù về để tính sổ.

Tiêu Ái Nguyệt dụi dụi mắt, cô ý thức được cả đời này đều sẽ bị chị ấy nắm mũi dẫn đi, cực kì bất đắc dĩ nhưng lại vô cùng thích thú.
Từ Giang Hoan quyết định không tham gia tiệc cưới, cô muốn về Bắc Kinh, trước khi đi còn đưa cho Tiêu Ái Nguyệt một con búp bê vải xấu xí, sau đó chỉ vào cái túi xách màu đen kia, "Lần trước thấy ở sân bay liền nhớ đến chị nên đã mua."
Tiêu Ái Nguyệt không có đồ gì tốt để tặng lại, cô đứng lên sờ sờ lỗ tai nói, "Cám ơn."
Búp bê vải có ba con mắt, miệng rất nhỏ, đỏ đến quỷ dị.

Tiêu Ái Nguyệt trơ trọi ngồi lẻ loi uống rượu mừng của Đông Văn Giang giữa đám người xa lạ.


Hôn lễ của gã được tổ chức rất long trọng, thư ký của thị trưởng lần trước gặp Tiêu Ái Nguyệt cũng đến, gã ngồi bên cạnh Trần Vãn Thăng ở bàn phía trên.

Đông Văn Giang cầm microphone đi tới đùa giỡn thân thiết với gã, người ngoài nhìn vào còn tưởng họ vô cùng quen thuộc.
Trần Vãn Thăng luôn mang theo nụ cười khách sáo, cô nhận ly rượu mời của Đông Văn Giang rồi khoát tay cự tuyệt nói chuyện vào microphone.
Tiêu Ái Nguyệt muốn cười, trong lúc nhất thời lại cảm thấy Trần Vãn Thăng rất đáng thương, rõ ràng không thích Đông Văn Giang nhưng vẫn đến tham gia hôn lễ của gã.
Nghĩ tới đây lại nhớ đến Từ Phóng Tình, cô nhìn bốn phía tìm thử một phen nhưng vẫn không thấy bóng dáng của chị ấy đâu, trong nội tâm có chút kỳ quái, chẳng lẽ Từ Phóng Tình không tới?
Hôm qua, chị ấy tham gia yến hội là bởi vì cô của Đông Văn Giang, hôm nay thì sao? Nếu chị ấy không tới, gã chắc hẳn sẽ không vui.

Lúc Đông Văn Giang mời rượu đến bàn của Tiêu Ái Nguyệt còn ôm cô rồi hôn một cái lên mặt khiến mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm.

Trong lòng Tiêu Ái Nguyệt vỡ lộp bộp, cô còn thấy được ánh mắt sắp phun ra lửa của Jojo ở cách đó không xa nữa.
"Tôi...!đây là em gái của tôi, sau này xin mọi người chiếu cố nhiều hơn." Đông Văn Giang ôm lấy người Tiêu Ái Nguyệt rồi nhấc cô ra khỏi chỗ ngồi, sau đó cầm microphone giới thiệu cho mọi người, "Cảm ơn mọi người."
Em gái của con rể nhà họ Khang lại ngồi xa như vậy khó tránh khỏi sự hiếu kì của quan khách, người biết Tiêu Ái Nguyệt còn dễ nói, người không quen sẽ tò mò cô là người phương nào.

Khách hàng trước kia đã từng hợp tác đều chạy đến mời rượu Tiêu Ái Nguyệt và công khai chúc mừng anh trai của cô tân hôn hạnh phúc, họ còn trộm trao đổi ánh mắt cố ý tìm hiểu nhà họ Khang có gia nhập vào hạng mục cô đang phụ trách hay không.
Trước kia, nhà họ Khang và Trần Vãn Thăng mặc chung một cái quần trong một thời gian khá lâu.

Trần Vãn Thăng chân trước vừa hạ phong sát thì nhà họ Khang chân sau đã nhảy vào, chẳng lẽ họ đã tách ra rồi? Có người nghĩ như vậy nên cũng quanh co dò la.
Trần Vãn Thăng đang ở ngay tại hiện trường nên Tiêu Ái Nguyệt cũng không nói quá nhiều, cô bước đến bàn của hội trưởng giữa ánh mắt dò xét của đám đông.

Trần Vãn Thăng có cảm giác bóng ma đang tới gần liền ngẩng đầu thấy được khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn hơi ngà say của Tiêu Ái Nguyệt, "Chị Thăng, tôi mời chị một ly, nào, sau này xin chị giơ cao đánh khẽ, tôi có làm gì, chị cứ tùy ý nhận xét."
Thư ký thị trưởng có mặt ở đây, Tiêu Ái Nguyệt đương nhiên cũng kính gã một ly.


Cả bàn đều là người không phú thì quý, Tiêu Ái Nguyệt không dám đắc tội ai bèn uống hết một vòng, ngay cả tay đang cầm rượu cũng run lên, "Mọi người cứ từ từ ăn nhé, tôi đi trước, lát nữa sẽ trò chuyện tiếp."
Biểu hiện của cô thành thạo, điêu luyện tựa như người thân của nhà họ Khang vậy.

Trần Vãn Thăng đưa mắt nhìn cô thất tha thất thiểu vào toilet bèn quay đầu qua loa cười một tiếng với người bên cạnh, sau đó đứng lên vội vàng đi theo.
Khoảng thời gian này, toilet chẳng có ai khác, qua cánh cửa ngăn giữ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nôn mửa bên trong.

Trần Vãn Thăng nghiêng người dựa vào bồn rửa tay, yên lặng chờ người bên trong đi ra.
Qua vài phút đồng hồ, tiếng nước chảy vang lên, cửa phòng từ từ mở ra, Tiêu Ái Nguyệt mang theo sắc mặt ửng hồng đi ra liền nhìn thấy Trần Vãn Thăng cũng ở đó thì có chút mờ mịt, "Chị Thăng."
Trần Vãn Thăng nhường vị trí rửa tay, đợi người kia rửa tay xong, cô bỗng nhiên lấy trong túi ra một cây son rồi nghiêng thân thể về phía trước chậm rãi bôi lên đôi môi tái nhợt của Tiêu Ái Nguyệt, "Sao lại liều mạng như vậy?"
Tiêu Ái Nguyệt đứng không vững, trước mắt hoàn toàn mơ hồ.

Cô vịn bồn rửa tay, miễn cưỡng trả lời, "Không cho tôi ăn, tổng giám đốc chỉ muốn tôi uống."
Trần Vãn Thăng thích đáp án này, cô hoàn toàn quên kẻ cầm đầu không cho Tiêu Ái Nguyệt ăn cơm là mình, hai tay vòng lấy èo của Tiêu Ái Nguyệt rồi chôn mặt vào cổ đối phương, giọng nói đầy dụ hoặc, "Đi theo tôi, muốn ăn cái gì cũng có."
Tiêu Ái Nguyệt choáng đầu hoa mắt, người không thể động đậy, cười nhẹ nói, "Chị Thăng có bản lĩnh như thế mà vẫn cần lấy sắc đẹp dụ dỗ sao?"
Trần Vãn Thăng cười ra tiếng rồi kéo Tiêu Ái Nguyệt lại bồn rửa tay, sau đó cúi người đặt đối phương bên dưới thân thể của mình, "Tôi cho rằng câu nói đó có thể thăng cấp làm lời tán tỉnh."
Tiêu Ái Nguyệt dùng hai tay ra sức đẩy vai của người kia một chút, đẩy mãi không được bèn mỉm cười, sau đó dứt khoát vòng lấy cổ của Trần Vãn Thăng, thì thầm bên tai, "Tiếc là tôi không thích lão bà bà."
Khí tức trên người Trần Vãn Thăng vì những lời này mà lập tức thay đổi, tay bỗng nhiên siết thành quyền, ánh mắt hiện ra sát khí, lúc đang muốn nói chuyện thì cửa phòng toilet đột nhiên mở ra.
Mấy người đều sững sờ, cửa lại nhanh chóng bị đóng lại, một giọng nữ quen thuộc dần biến mất ở cửa, "Thật ngại quá, hai người cứ tiếp tục đi."
Giọng nói kia nghe rất quen, là ai? Tiêu Ái Nguyệt say rượu đến hồ đồ rồi, ngay cả sự vật trước mắt cũng không nhìn thấy rõ, cô khẽ ho khan một tiếng rồi thương lượng với Trần Vãn Thăng, "Hay chị thả tôi ra được không?"
Trần Vãn Thăng càng ôm chặt hơn, mặt dán lên bờ môi của đối phương, lạnh lùng vô tình nói, "Nếu tôi không thả thì sao?"
Lời vừa dứt thì cửa lại mở, lúc này Tiêu Ái Nguyệt mới nghe rõ chủ nhân của giọng nói kia chính là bạn gái của cô - Từ Phóng Tình.
"Tiêu Ái Nguyệt, em qua đây.".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện