Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

176: Tự Lập Môn Hộ


trước sau


"Tiêu Ái Nguyệt, em qua đây."
Ai, là ai? Tiêu Ái Nguyệt giương mắt nhìn lại nhưng chỉ nghe được tiếng nói, không thấy người đâu.

Cô cố gắng mở to hai mắt nhìn cho rõ người đối diện, cố nén cảm giác buồn nôn trong dạ dày, "Là Tình Tình sao?"
Đương nhiên là Từ Phóng Tình rồi, nếu không thì còn ai vô đây.

Trần Vãn Thăng vừa rồi còn giữ thái độ cường ngạnh bỗng nhiên buông lỏng tay.

Tiêu Ái Nguyệt vốn đang bất ổn, thân thể mềm nhũn tuột xuống ngã ngồi trên mặt đất.
Cử động này khiến người phụ nữ đang đứng sau lưng Từ Phóng Tình nghi hoặc.

Lúc Đỗ Y Sơ vừa vào toilet không hề phát hiện người bên trong là Tiêu Ái Nguyệt, sau khi kinh ngạc phát giác ra có gì đó bất ổn mới vội càng kéo Từ Phóng Tình qua, không ngờ quả nhiên là Tiêu Ái Nguyệt.
Cảnh bắt gian kết thúc vì cú trượt dài của Tiêu Ái Nguyệt, ngược lại biến thành tiết mục cưỡng hi3p dân nữ của Trần Vãn Thăng.

Đầu tiên, Trần Vãn Thăng lộ vẻ kinh ngạc, sau đó hiện ra nụ cười phong tình, quyến rũ vô hạn, "Tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là con gái cưng của lão Khang."
Đây là một sự khiêu khích trắng trợn đến [email protected] trụi, Đỗ Y Sơ ít nhiều gì cũng đã nghe mẹ mình kể qua chuyện quá khứ của Từ Phóng Tình, cô tưởng Từ Phóng Tình sẽ nổi trận lôi đình vì lời đùa cợt của đối phương, nào ngờ chị ấy lại cố nhịn xuống lửa giận, cũng không nói chuyện, đôi thâm thúy giam cầm trên mặt Trần Vãn Thăng.

Hai người phụ nữ có khí chất nhìn nhau trong toilet khiến bầu không khí ngột ngạt bóp nghẹt trái tim của Đỗ Y Sơ.


Cô đột nhiên có cảm giác nếu mình không rời khỏi thì có thể sẽ chết bất đắc kỳ tử, lúc cô vừa muốn mở miệng nói chuyện thì Trần Vãn Thăng đã mất bình tĩnh, khóe môi cong lên một đường đẹp mắt, "Cô có thể làm khó được tôi sao? Dù bây giờ tôi có muốn cô ta ở ngay trước mặt cô thì cô có thể làm gì? Người bạn nhỏ, lão Khang không dạy cô cách bảo vệ người phụ nữ của mình sao? Cũng đúng, nếu chị ấy có thể làm được thì cô cũng sẽ không chạy theo người khác."
Đỗ Y Sơ không chịu nổi khí áp thấp bèn chạy vào toilet dàn xếp, "Đổng sự Trần, hôm nay là ngày vui của anh họ tôi, chị có ân oán cá nhân thì..."
"Tôi cũng không muốn truy cứu." Trần Vãn Thăng tạm thời làm người tốt dẫn ngòi lên mình Từ Phóng Tình, "Nhưng hình như bạn của cô muốn ăn thịt tôi thì phải?"
"Cô nghĩ như vậy hài hước lắm sao?" Từ Phóng Tình mím chặt bờ môi hơi trắng bệch, đáy mắt xuất hiện vẻ lo lắng vừa nhìn đã thấy ngay, "Cô đã đến chừng này tuổi rồi, cũng là thời cơ tốt để về hưu, cứ đứng trên thần đàn sẽ không bao giờ ngã, cần gì phải vì mấy tiểu bối mà khiến bản thân không có đường lui? Tôi biết cô không quan tâm, cô cho rằng chẳng gì có thể công phá được cô nhưng cô phải nhớ kỹ, không có gì công phá không phải là bởi vì cô mạnh mẽ và không có nhược điểm mà là do tôi khinh thường cô."
"Ha ha." Trần Vãn Thăng nghe ngạo khí đầy uy hiếp, không những không giận mà còn cười như thể người trong miệng Từ Phóng Tình không phải là mình.

Cô chậm rãi đi ngang qua người Đỗ Y Sơ, bước từng bước đến trước mặt Từ Phóng Tình.

Cô vươn tay nắm chặt hai bên cổ áo của Từ Phóng Tình, trong tròng mắt hiện lên cảm xúc khinh thường khó phát giác, khóe miệng cười quỷ dị, "Cô luống cuống? Tôi rất hoan nghênh cô đến khiêu chiến, tôi ngồi ở vị trí này đã nhiều năm, thật sự rất nhàm chán, nếu cô có thể thắng tôi thì cần gì phải chờ? Cô còn chờ là bởi vì cô rất yếu và đồng thời cũng rất thông minh, bán thân nhiều năm như vậy rồi, có thể đi đến bây giờ không phải chuyện dễ, tôi sẽ không giận dù cô có nói gì đi chăng nữa, có biết tại sao không? Tôi sẽ không nổi giận với phụ nữ xinh đẹp." Dừng một chút rồi thâm ý nói tiếp, "Cô phải hiểu tôi biết đau lòng hơn lão Khang nhiều."
Đối mặt với người mang theo đủ loại công kích, Từ Phóng Tình cũng không tránh né, chỉ là không nhanh không chậm phản kích, "Tôi hiểu, dù sao thì người không quan trọng với mình sẽ luôn được chấp nhất."
Lời nói của hai người nồng nặc mùi thuốc súng khiến cho Đỗ Y Sơ kinh hồn táng đảm.

Năng lực ác mồm ác miệng của Từ Phóng Tình là không thể nghi ngờ.

Trần Vãn Thăng nghe xong cũng cảm thấy thú vị, cô cười nhạo buông quần áo của Từ Phóng Tình ra, sau đó nhẹ tay vuốt thẳng lại cổ áo màu trắng đã bị vò nát, "Đừng căng như vậy chứ, cô còn thâm hơn cả bạn gái của cô nữa."
Trần Vãn Thăng nói xong câu khó hiểu này rồi nhìn thoáng qua Từ Phóng Tình, sau đó kéo cửa toilet ra, tươi cười rời khỏi hiện trường.
Tiêu Ái Nguyệt vẫn còn nằm yên trên mặt đất không nhúc nhích.

Đỗ Y Sơ ngồi xổm xuống muốn đỡ người nọ nhưng Từ Phóng Tình lại đi tới lắc đầu, dứt khoát cự tuyệt, "Tôi có thể tự làm được."
Đỗ Y Sơ nhìn đối phương chăm chú như muốn nhìn thấu nội tâm của cô thông qua vẻ ngoài bình tĩnh đó, "Vừa nãy chị đâu có nổi giận?"

Từ Phóng Tình không rảnh hơi trả lời, cô cố hết sức kéo người phụ nữ trên mặt đất lên, một tay ôm eo, một tay cố định đầu của đối phương, cố gắng nắm chặt cánh tay, miệng rên khẽ một tiếng, hô hấp dần dồn dập, cắn răng nghiến lợi nói một câu, "Tiêu Ái Nguyệt, em lại mập lên rồi."
Ngoài miệng ghét bỏ nhưng lại kiên cường cự tuyệt người khác giúp đỡ, mặt mũi cô đổ đầy mồ hôi sau khi cố đỡ Tiêu Ái Nguyệt lên xe.

Đỗ Y Sơ theo sau hai người, sau khi nhìn thấy các cô đã bình an lên xe mới thở dài một hơi rồi cười nói, "Lần này có thể..."
Từ Phóng Tình cắn chặt môi đỏ thắt dây an toàn rồi dừng lại hồi lâu, "Em về trước đi, không cần tiễn."
Đỗ Y Sơ không phải người ngu, chỉ cần sáng suốt một chút sẽ có thể nhìn ra Từ Phóng Tình đã tiêu hao không ít thể lực.

Cô không nói hai lời, dứt khoát kéo cửa xe ra, "Em đưa hai chị về, hai chị ngồi vào đằng sau đi, đừng từ chối.

Từ Phóng Tình, chẳng lẽ em không phải là bạn của chị sao?"
Từ Phóng Tình trầm mặc một hồi mới chậm rãi nói, "Tôi vốn không có ý biến em trở thành bạn bè của tôi."
Đỗ Y Sơ, "..."
"Mặc kệ." Đỗ Y Sơ cũng bị cô làm nổi giận, "Chị ra sau ngồi đi, để em lái xe."
Nổ máy xe chạy về nhà, Tiêu hán tử uống say mèm nén khó chịu chưa đến hai

mươi phút thì Từ Phóng Tình đã gấp rút gõ lên ghế ngồi của Đỗ Y Sơ, "Tấp xe vào bên đường đi."
Tiêu Ái Nguyệt muốn nôn, ý thức mơ hồ nhưng thân thể lại nôn rất chân thật, cũng may không phải đang ở trên đường cái nên xung quanh vẫn có lẻ tẻ vài ánh đèn.

Đỗ Y Sơ gấp lễ phục dạ hội trên người lại, phàn nàn nói, "Không hiểu sao anh họ lại muốn tổ chức hôn lễ ở khách sạn vắng vẻ như thế."
Bởi vì đây là tửu trang mới mở của nhà họ Khang.


Từ Phóng Tình không rảnh giải thích, cô đỡ Tiêu Ái Nguyệt ngồi xổm ở ven đường nôn thật lâu.

Tiêu Ái Nguyệt đờ đẫn toàn thân, nôn cho đến khi trong bụng không còn gì, giống như móc rỗng dạ dày.

Khi Từ Phóng Tình nhìn thấy trong miệng đối phương chảy ra chút dịch màu vàng thì đột nhiên đứng lên nhíu mày nhìn Đỗ Y Sơ, biểu lộ vô cùng khó coi, "Gọi điện thoại kêu xe cứu thương đi, nơi này cách nội thành bao xa? Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?"
Lần đầu tiên Đỗ Y Sơ nhìn thấy dáng vẻ kinh hoảng như vậy của Từ Phóng Tình, cô đi qua quan sát tình trạng của Tiêu Ái Nguyệt một chút rồi cẩn thận nói, "Không sao đâu, chị đừng quá khẩn trương, mẹ em mỗi khi uống nhiều đều bị như vậy, dạ dày bị tổn thương chút thôi, không cần phải đến bệnh viện."
Sắc mặt của Từ Phóng Tình không hề có chuyển biến gì tốt đẹp, chờ Tiêu Ái Nguyệt nôn ra lần nữa rồi hôn mê nằm trên đùi mình, cô lập tức quyết định nói, "Lái xe đến bệnh viện."
Một đường yên tĩnh, Tiêu Ái Nguyệt không nôn tiếp nữa.

Đỗ Y Sơ lén quan sát tình huống ở phía sau qua gương chiếu hậu, cô nhìn thấy bờ môi gợi cảm của Từ Phóng Tình mím chặt, ánh mắt tràn ngập dịu dàng cùng trìu mến đang nhìn con ma men ngáo ngơ kia.

Đỗ Y Sơ có cảm giác mình như đang nằm mơ, đêm nay, Từ Phóng Tình đã cho cô thấy dáng vẻ mà cô chưa từng thấy qua.

Sự lo lắng, cưng chiều và thâm tình cùng xuất hiện trên người chị ấy, đúng là quá hiếm có! Đỗ Y Sơ thậm chí còn muốn khóc.
Đúng như cô đã dự đoán, Tiêu Ái Nguyệt cũng không có động tĩnh gì quá nghiêm trọng.

Lúc xuống xe, sắc mặt Từ Phóng Tình lại khôi phục vẻ lãnh đạm, cho dù Đỗ Y Sơ sung phong làm sứ giả bảo hộ đem bình an đến nhưng đối phương vẫn không có ý định giữ cô lại, "Cám ơn, em lái xe của tôi về đi."
Đỗ Y Sơ nhận chìa khóa xe, không thể làm gì khác hơn nên đành phải cáo từ.
Mặt trời lên cao, Tiêu Ái Nguyệt trở mình trên giường liền cảm thấy ngũ tạng lục phủ đau đớn, cô bò dậy sờ lấy bụng dưới, "Tình Tình."
Hai con mèo đều đang uống sữa, xem ra chủ nhân mới ở đây không lâu.

Tiêu Ái Nguyệt [email protected] truồng đứng trong phòng nửa ngày cũng không thể hồi tưởng được chuyện gì đã xảy ra tối qua.


Điện thoại của cô reo mấy lần nhưng vẫn không được nhận, đều là Từ Giang Hoan gọi tới, hóa ra đã một giờ chiều rồi, thật là đáng sợ, sao cô có thể bất tri bất giác ngủ lâu như vậy được? Tiêu Ái Nguyệt mặc quần áo tử tế rồi gọi lại cho Từ Giang Hoan.
Điện thoại chưa thông thì ngoài cửa đã truyền đến âm thanh của chìa khoá.

Tiêu Ái Nguyệt khập khiễng ra nghênh đón liền trông thấy Từ Phóng Tình đang cúi đầu xách một cái túi giữ ấm trở về, cô cười nói, "Tình Tình, chị đã đi đâu vậy?"
Từ Phóng Tình ngẩng đầu nhìn người kia một cái, sau đó im lặng mang túi giữ ấm để lên bàn rồi quay người vào phòng tắm.
"A lô, tìm tôi có chuyện gì?" Điện thoại đã được tiếp, Tiêu Ái Nguyệt vừa cầm điện thoại vừa mở túi giữ ấm ra, "Hôm nay sao? Sao không có ai báo cho tôi biết vậy, 10h sáng đã báo rồi hả? A, tôi không biết, có chuyện gì? Tôi không rõ nữa, tối nay rồi nói, bây giờ đi đâu chứ, không được, nhất định phải đi ngay bây giờ sao? Được rồi, để tôi xem lại một chút!"
Từ Giang Hoan kêu cô đến công ty đón mình.

Tiêu Ái Nguyệt đang định nói thêm vài câu thì điện thoại đã bị ai đó rút ra khỏi tay khiến cơn cáu bẩn khi rời giường lập tức tăng lên, ngẩng đầu thấy người đó là Từ Phóng Tình, cô liền không tự chủ nuốt câu mắng chửi vào bụng cái ực.
"Bây giờ Tiêu Ái Nguyệt không có thời gian." Từ Phóng Tình hờ hững nhìn Tiêu Ái Nguyệt, tay để lên trán cô như đang thử thăm dò nhiệt độ cơ thể, "Cô tự đón xe đi!"
"Tút tút tút" cuộc gọi bị dập máy.

Tiêu Ái Nguyệt cầm điện thoại ngưng nghẹn, "Dù sao thì cô ta cũng là bà chủ của em mà."
"Sau này sẽ không phải nữa." Từ Phóng Tình đi đến trước bàn mở túi giữ ấm ra rồi nhanh chóng quay đầu lại, tuy tiếng nói hơi nhỏ nhưng lại tràn đầy quyết định lạnh lùng, "Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ thuê em làm nhân viên, tôi là bà chủ duy nhất của em."
"Em cũng không cần chị thương hại." Tiêu Ái Nguyệt vừa mừng vừa sợ, nửa là ai oán, nửa là ảo não, "Em không có bản lĩnh gì, đi đâu cũng không được."
"Em có bản lĩnh hay không chỉ có mình tôi biết, em ăn trước đi."
Một phần cháo hoa nóng hôi hổi xuất hiện trong mắt Tiêu Ái Nguyệt khiến cô phản xạ có điều kiện nhìn thoáng qua người nọ.

Từ Phóng Tình tựa vào cửa sổ, mặt hơi nghiêng, không để người ta nhìn rõ nét mặt của mình.

Tiêu Ái Nguyệt dè dặt hỏi, "Tình Tình, tối qua có phải em uống nhiều lắm đúng không?"
Từ Phóng Tình vô cảm quay đầu lại, biểu cảm ghét bỏ hiện rõ trên dung nhan xinh đẹp, "Tiêu Ái Nguyệt, em nên giảm cân.".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện