Từ Phóng Tình trở về, đối Tiêu Ái Nguyệt mà nói là một chuyện rất lớn, đương nhiên đối với Quý Văn Việt cũng thế.
Gần đây Quý Văn Việt rất thảm, đầu tiên là mấy hạng mục đầu tư bị gác lại, về sau lại phát hiện mình bị theo dõi, bỗng nhiên có chút không thích hợp.
Kế hoạch gom vốn đầu tư của Từ Phóng Tình được tiến hành rầm rộ, có người nổi danh như Tần Thất Tuyệt gia nhập đã hấp dẫn không ít doanh nghiệp đầu tư.
Có vào thì đương nhiên cũng có ra, Tiêu Ái Nguyệt đã đợi đến tận bây giờ, rốt cuộc đại diện chủ tịch phía bên Trần Vãn Thăng đã chịu xuất thủ.
Gã trực tiếp hẹn Tần Thất Tuyệt ra nói chuyện, gã muốn thông qua công ty của các cô để vay một khoản tiền, gã cũng nói công ty của gã đã cân nhắc tăng người đầu tư vào chiến lược, ám chỉ sẽ để Tần Thất Tuyệt gia nhập vào cổ phần công ty của Trần Vãn Thăng.
Tần Thất Tuyệt giả ý suy tư để gã đợi thêm mấy ngày, kết quả Tiêu Ái Nguyệt liền trở về.
Thời điểm Tiêu Ái Nguyệt ở Nhật Bản cũng nhận được điện thoại của Tần Thất Tuyệt, không phải là cô không dám nhận, chỉ là bây giờ nói cho Từ Phóng Tình nghe mình lại cùng Tần Thất Tuyệt chơi trò mập mờ thì có chút không thỏa đáng.
Thẳng thắn nói chuyện với Từ Phóng Tình thì chị ấy lại bảo cô tìm cơ hội giới thiệu An Cửu Cửu cho Tần Thất Tuyệt quen biết.
Tiêu Ái Nguyệt nghe vậy liền bối rối trong lòng, cô tức thì hiểu được ý của người yêu, "Gài bẫy chị ta?"
Không nói rõ là gì nhưng cũng không sai biệt lắm.
Tần Thất Tuyệt là người thông minh nhưng cũng có nhược điểm trí mạng, chính là tham! Tham là trăm họa căn bản, Tần Thất Tuyệt biết rõ Tiêu Ái Nguyệt có ý khác nên vẫn trước sau như một giúp đối phương bỏ vốn vào công ty, cô đã quen mạo hiểm và luôn thắng trong quá khứ, nhưng không có nghĩa là lần nào cũng có thể thắng.
Trần Vãn Thăng nắm trong tay 20 triệu cổ phiếu, đối với Tiêu Ái Nguyệt mà nói cũng không đủ uy hiếp, chỉ với một mình Tần Thất Tuyệt đã có thể lo chu toàn mọi thứ rồi.
Tiền nợ của Trần Vãn Thăng đã vượt hơn 80 triệu tệ, chị ta đang bị mấy nhà cung cấp khởi tố.
Hiện giờ, người dưới tay chị ta đang nóng lòng bán tháo cổ phiếu, chỉ còn sót lại vài nguyên lão khai quốc đang ở trong bệnh viện chạy bệnh cấp tính.
Kế hoạch gom vốn đầu tư của Từ Phóng Tình bất quá chỉ là cọng rơm cuối cùng đè sập chị ta, mà Tần Thất Tuyệt lại là hiệp sĩ đổ vỏ, sau đó, Từ Phóng Tình sẽ chính thức bứt ra rồi rửa sạch bẫy rập.
Dòng tiền bị đứt gãy, quản lý cao cấp thi nhau từ chức, Trần Vãn Thăng đã vô lực xoay chuyển tình thế.
Tiêu Ái Nguyệt lấy được bảng báo cáo năm, cô không thể không thừa nhận uy lực của con người lớn bao nhiên mà có thể đẩy tường đổ.
Bì Lợi ngồi bên cạnh châm chọc, "Họ đã tung tin khởi xướng ủy thác cổ phần, nhưng nghe nói giá cổ phiếu sụt giảm đến 41%, căn bản không có hy vọng xoay chuyển."
Giọng nói của Tiêu Ái Nguyệt rất nhẹ, rất thẳng thắn, "Đến nhanh như vậy là do có người trợ giúp thôi."
Người kia không phải là ba của An Cửu Cửu sao? Trần Vãn Thăng lộ chuyện đút lót, đồng thời còn có bằng chứng trốn thuế khiến cho tài chính lưu động của công ty bị đóng băng, ngay cả nhà cũng nhanh chóng bị đem ra đấu giá, bây giờ còn có thể xem tiền như rác được sao?
Tiêu Ái Nguyệt nhớ đã dùng từ kinh diễm để hình dung Tần Thất Tuyệt là rất chính xác, chị ta lạnh nhạt, xuất trần, một thời gian sau sẽ biến thành Trần Vãn Thăng thứ hai mà thôi.
Nếu chị ta còn từng bước hướng tới vực sâu thì sẽ chẳng có ai có thể ở sau lưng kéo lại.
Làm người nên giữ phúc hậu một chút.
Tần Thất Tuyệt chậm rãi lướt đôi mắt đẹp qua mặt của Tiêu Ái Nguyệt, "Cô trước đó không có ý định để cô ta sống sót."
Không khí quái dị trong quán cà phê ngưng đọng trong nháy mắt.
Tiêu Ái Nguyệt nhếch môi cười cười, "Dù sao thì chị cũng chẳng mất mát gì, dùng danh nghĩ của mấy công ty đó để thâm nhập vào thì trường có tác dụng rất lớn, nhưng để xem chị làm sao mua được với giá thấp đây."
Tần Thất Tuyệt thấp giọng, không có ý kiến, "Bây giờ họ tránh cô ta còn không kịp, tôi thu mua công ty của cô ta thì phải có chỗ dựa vững chắc, tôi nghĩ chắc cô cũng hiểu rõ."
Tiêu Ái Nguyệt hơi động lòng nhớ tới lời nói của Từ Phóng Tình, quả nhiên Tần Thất Tuyệt muốn mở nhân mạch của cô.
Chị ta từ đầu đến cuối không hề bỏ Tiêu Ái Nguyệt là bởi vì cô có giao thiệp rất tốt với nhà họ An và nhà họ Quý.
Tuy chỉ tiếp xúc một lần nhưng Tần Thất Tuyệt ở Thượng Hải sẽ như hổ thêm cánh.
Quan hệ giữa chị ta và Quý Văn Việt không mặn không nhạt nên chị ta muốn bỏ qua họ Quý và chuyển mục đích sang họ An.
Trải qua sự kiện đút lót của Trần Vãn Thăng, hiện tại toàn bộ hoàn cảnh đều như đang đi trên tấm băng mỏng.
Tần Thất Tuyệt đã tiếp xúc với không ít chính khách nhưng họ luôn lễ phép từ chối, cũng chẳng có người nào nguyện ý lấy thân ra thử nghiệm.
Đối với thương nhân mà nói thì một ngày và hai ngày khác nhau hết sức rõ ràng, Tần Thất Tuyệt không có thời gian trì hoãn nên chỉ có thể tìm Tiêu Ái Nguyệt hỗ trợ.
Tiêu Ái Nguyệt xuất hiện đúng lúc và giúp đối phương chuyện này.
Cô chống khuỷu tay trên bàn, vừa cười vừa ôn hòa vừa nóng lòng nói, "Chị phải biết nhà họ An cho tôi tài nguyên đều là vì An Cửu Cửu, nhà họ đang muốn em bé, bây giờ chị lại bảo tôi tùy tiện giới thiệu chị cho họ, chị nghĩ họ là bọn ngốc sao? Thay vì đến dò xét tôi thì chi bằng chị hãy trực tiếp tìm An Cửu Cửu, dù sao cô ấy cũng thích phụ nữ nhưng chị Việt lại không để ý tới, đây cũng chính là cơ hội."
Lúc nói lời này, quán cà phê rất vắng khách, một ngọn đèn nhỏ trên cây tùng bỗng nhiên sáng lên ở sau lưng Tiêu Ái Nguyệt.
Trong đồng tử óng ánh lóe lên vô số ngôi sao sáng, đẹp đến nỗi khiến người ta không dời nổi mắt.
Tần Thất Tuyệt nhìn người nọ, trong mắt đầy vẻ thưởng thức, ánh nhìn vô hại, "Cô và bạn gái đã hòa hảo rồi à?"
Tiêu Ái Nguyệt trấn định, cô tự nhiên nhấc nhấc tay lên, "Chị ấy mang tiền đi mất, nếu tôi không tìm được chị ấy thì phải làm sao?"
"Được rồi." Tần Thất Tuyệt nhẹ lay động đầu ngón tay trên ly cà phê, hương cà phê đậu phả vào mặt, cô nâng ly lên bên miệng, khẽ thưởng thức một ngụm nhỏ, "Giúp tôi tìm cơ hội tiếp xúc với An Cửu Cửu."
Chậc chậc chậc, Từ Phóng Tình thật sự là thần cơ diệu toán.
Tiêu Ái Nguyệt như nở hoa trong bụng, nhưng mặt ngoài lại ra vẻ khó nói, "Chưa chắc cô ấy sẽ ra ngoài, gần đây tâm tình của cô ấy không tốt, tôi hẹn cũng không đi."
Tần Thất Tuyệt nhếch miệng, khoan thai hỏi thăm, "Mấy ngày nay các cô không gặp nhau sao?"
Tiêu Ái Nguyệt giật mình thầm mắng đồ tiểu nhân, sắc mặt vẫn bình tĩnh, "Cô ấy come out, người nhà muốn xem mặt bạn gái nhưng chị Việt lại không để ý tới cô ấy, cô ấy cũng không có nhiều bạn nên muốn tôi giả trang vài ngày.
Chị cũng biết tôi vừa làm hòa với Tình Tình, mà người lớn bên nhà họ An đều là người có quyền thế, nhất định sớm muộn gì cũng sẽ tra ra chân tướng.
Người ta chưa chắc để ý nên tôi đã lập tức cự tuyệt, An Cửu Cửu cũng không tìm tôi nữa, cơ mà nếu chị muốn gặp cô ấy thì cứ đến quan Bar Hồng Diệp đi, lúc rảnh rỗi cô ấy thường hay đến đó."
Trông như là một buổi trò chuyện bình thường nhưng nội dung muôn màu muôn vẻ.
Tần Thất Tuyệt cảm kích cười một tiếng, "Đúng lúc tôi còn ở Thượng Hải, tình cờ gặp cũng được."
Tiêu Ái Nguyệt đưa cho người kia địa chỉ cụ thể, sau đó lại nói thêm vài câu, Tần Thất Tuyệt lấy cớ bận việc liền rời đi, nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp.
Cô gọi điện thoại hỏi Từ Phóng Tình đang làm gì nhưng lại bị dọa cho giật nảy mình khi biết chị ấy đã một mình đến ngân hàng t*ng trùng Thượng Hải.
Tiêu Ái Nguyệt vội vàng lái xe về đến dưới lầu thì Từ Phóng Tình mới