Thời kỳ động dục của mèo đến tương đối sớm, Từ Phóng Tình ghét bỏ Mặt Trời vì mới vào đêm đã bắt đầu kêu r3n thảm thiết trong phòng khách.
Tiêu Ái Nguyệt làm việc trong phòng sách cũng bị nó làm cho tâm phiền ý loạn, chẳng lẽ nó ở nhà Bì Lợi nhiều ngày cũng như vậy sao? Cô gọi điện thoại hỏi Bì Lợi thì đối phương chỉ âm trầm cười nói mèo giống chủ, còn đề nghị cô mang Mặt Trời đi tuyệt dục.
Từ Phóng Tình nhíu mày, nghe xong liền đồng ý, "Tiêu Ái Nguyệt, em không thể tưởng tượng ra được nếu bọn chúng mang thai sẽ mang đến cho em phiền phức bao lớn."
Tiêu Ái Nguyệt thoáng buồn, nhưng cô không có cách nào phản bác lại Từ Phóng Tình.
Quả thực nếu hai con mèo đều mang thai, cho người ta mèo con thì không ổn lắm, không cho thì nuôi không nổi.
Cô mấp máy bờ môi, miễn cưỡng nói, "Được rồi, ngày mai em sẽ đưa nó đi bệnh viện thử."
Mặt Trời mảy may không biết bản thân sắp gặp vận rủi, cả đêm bất an nhảy tới nhảy lui trong phòng.
Buổi sáng, lúc Tiêu Ái Nguyệt cho nó ăn, nó cũng phờ phạc như không đói bụng.
Từ Phóng Tình ung dung xem báo hơn nửa ngày mới ngẩng đầu nói, "Em biết Khang Thụy Lệ đã từ nhiệm vị trí chủ tịch trong tập đoàn chưa?"
"Trong báo nói là bà ta chủ động từ chức." Tiêu Ái Nguyệt oán thầm Khang Thụy Lệ một câu nhưng không nói ra ở trước mặt mọi người, cô chỉ vui vẻ nói, "Bà ta được về Mỹ là quá dễ dãi rồi."
Từ Phóng Tình không lên tiếng, cô nâng cổ tay nhìn đồng hồ rồi cau mày, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi có hẹn, hôm nay tôi sẽ lấy xe."
Không khó nghe ra sự nghi hoặc trong giọng nói của Tiêu Ái Nguyệt, "Hẹn với ai?"
"Không phải người ấy của em." Từ Phóng Tình nói một câu đánh trúng tâm tư của đối phương, cô nheo con ngươi không vui lại, hừ lạnh một tiếng, "Bây giờ tôi ra ngoài cũng phải báo cáo cho em biết sao? Tiêu Ái Nguyệt, em là bản ghi nhớ sao? Hả? Tôi phải ghi hết lên người em tất cả hành trình hay sao?"
Tiêu Ái Nguyệt không khỏi đỏ mặt, lúng túng nói, "Ghi hết lên người thì hơi khó." Cuối cùng tăng thêm một câu, "Không phải, em lo lắng cho chị mà."
Từ Phóng Tình nháy đôi mắt đẹp, "Em nên lo cho bản thân và con gái ngốc của em thì hơn, nhớ đưa nó đi bệnh viện."
Tiêu Ái Nguyệt nhìn cặp mắt thâm thúy kia, thấy bên trong đồng tử có bóng dáng của mình thì lập tức bừng tỉnh, lẩm bẩm nói, "Dạ."
Từ Phóng Tình mím đôi môi mỏng, trông thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của đối phương liền đưa một tay ôm chặt eo của Tiêu Ái Nguyệt, một tay khác chậm rãi trượt xuống cặp mông lớn, cố ý vuốt v e thân thể mẫn cảm, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi đi gặp bác sĩ tâm lý, em ngoan một chút đi."
Tiêu Ái Nguyệt đỏ mặt, hai tay không biết nâng lên hay thả xuống, "Dạ, em sẽ ngoan."
Trước tiên cần phải tuyệt dục cho Mặt Trời, cơ mà tuyệt dục cho nó quan trọng hay tuyệt dục cho Tiêu Ái Nguyệt quan trọng? Lúc Tiêu Ái Nguyệt ôm mèo đi, trong đầu đều là thần sắc nghiện mà còn ngại của Từ Phóng Tình, chính cô cũng không hiểu vì sao bản thân lại đ ộng tình với chị ấy dễ như vậy.
Cô tự hỏi bản thân vốn không phải là người háo sắc, nhưng mỗi lần đụng phải Từ Phóng Tình, cô đều không thể khống chế nổi chính mình.
Cam Ninh Ninh vẫn chưa trở về, bác sĩ trong bệnh viện thú y rất lạ lẫm, nghe Tiêu Ái Nguyệt nói muốn tuyệt dục cho mèo, gã cũng chỉ gật đầu ra hiệu đã hiểu.
Trên bàn phẫu thuật màu quả quýt, có một con mèo bị trói tứ chi hệt như cá thịt trên thớt gỗ mặc người chém giết.
Cách một tấm kính pha lê, Tiêu Ái Nguyệt không nghe được tiếng kêu thảm thiết trong phòng, có một cô gái mập mạp đứng bên cạnh nó, mặt lộ vẻ đau thương cùng kích động, chắc là chủ nhân của nó? Tiêu Ái Nguyệt giấu trong lòng tâm tình khó hiểu, cô cẩn thận xem hết toàn bộ quá trình tuyệt dục rồi quay đầu lại, mặt không thay đổi ôm Mặt Trời đang chơi trên đất rời khỏi bệnh viện.
Không có ai được quyền tước đoạt quyền sinh dục của nó, Từ Phóng Tình cũng không ngoại lệ.
Bì Lợi thấy Tiêu Ái Nguyệt ôm Mặt Trời bước vào văn phòng, muốn nói lại thôi, đi theo vào, "Tổng giám đốc Tiêu, Mạnh tiểu thư đang chờ chị ở phòng khách."
Tiêu Ái Nguyệt sững sờ, lúc đang phân vân thì Mặt Trời đã nhảy ra khỏi ngực, cô cũng không có tinh lực quan tâm mà vội vàng đi vào phòng khách, quả thật gặp được Mạnh Niệm Sanh đã lâu không thấy.
Xa nhau mấy tháng, khí sắc của Mạnh Niệm Sanh đã tốt hơn nhiều, sắc mặt hồng nhuận không ít, cả người đều toát ra sức sống.
Tiêu Ái Nguyệt không ngờ đối phương sẽ trở về, lắp bắp nói, "A, Ninh Ninh đâu? Em về một mình sao?"
Nhắc đến Cam Ninh Ninh, ánh mắt Mạnh Niệm Sanh không khỏi ảm đạm, "Cậu ấy ở lại Bắc Kinh với bạn trai."
Tiêu Ái Nguyệt hận không thể tự tát hai bạt tay, cô đã sớm biết Mạnh Niệm Sanh thích Cam Ninh Ninh, thật không ngờ Cam Ninh Ninh sẽ tìm bạn trai, cô bèn nói lảng sang chuyện khác, "Vậy là em về đây một mình rồi?"
Mạnh Niệm Sanh đứng lên, cô mang đôi cao gót tám phân nên cao hơn Tiêu Ái Nguyệt nửa cái đầu, dung mạo xinh đẹp, thanh thuần, cách ăn mặc lại yêu diễm, khí chất hơn rất nhiều, "Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ ở Bắc Kinh nên trở về."
Lúc trước, Từ Phóng Tình phái em ấy đến Bắc Kinh lưu thủ, nhất định không hề đơn giản như vậy, bây giờ em ấy lại trực tiếp tới tìm mình, Tiêu Ái Nguyệt chần chừ một lúc mới hỏi, "Nhiệm vụ gì?"
Mạnh Niệm Sanh mở túi xách mang theo bên người rồi lấy ra một xấp tài liệu, "Tổng giám đốc Từ nói muốn đánh rắn phải đánh bảy tấc, tôi đã ở Bắc Kinh rất lâu mới lấy được mấy thứ này, chắc hẳn sẽ hữu dụng với các chị, chị xem thử đi."
Tiêu Ái Nguyệt tiếp nhận rồi tùy ý lật vài trang, sắc mặt lập tức biến đổi.
Cái này...!cái gì mà hữu dụng, đây là chứng cứ! Chứng cứ phạm tội! Lịch sử bệnh án của bệnh viện, là chứng cứ được nhân chứng tự thuật trong truyền thuyết, còn có bản di ngôn của người chết nữa.
Chân tướng về cái chết của chồng Tần Thất Tuyệt gần ngay trước mắt, thần sắc Tiêu Ái Nguyệt càng ngưng trọng thêm, cô nuốt một ngụm nước bọt, "Em lấy mấy thứ này ở đâu ra?"
Giống như ném khoai lang nóng bỏng tay ra ngoài, Mạnh Niệm Sanh hỏi một đằng, trả lời một nẻo, "Hung thủ không nhất định là chị ta, nhưng chứng cứ này nhất định có thể dồn mọi nghi vấn về phía chị ta.
Tôi muốn xem chị sẽ hành động thế nào."
Quả thực là những chứng cứ này không nhất định có thể lập án, nhưng tuyệt đối có thể nói rõ chồng trước của Tần Thất Tuyệt không tự dưng mà chết! Một người Mỹ tên Tom đã chính miệng nói chồng trước của Tần Thất Tuyệt là chủ tịch Mạc đã hẹn gặp mặt gã vào cuối tháng, trước một ngày xảy ra chuyện.
Người có kế hoạch dài hạn như vậy, làm