Từ xưa tới nay, thắng làm vua, thua làm giặc.
Dù Tiêu Ái Nguyệt có láu cá đến mức khiến người ta chán ghét, Khang Thụy Lệ vẫn không có cách nào phản bác lại, có lẽ đúng như bà đã nói, bà đã già rồi, không có tinh lực cậy mạnh.
Nếu còn tuổi trẻ đôi mươi, dù chỉ có mấy năm ngắn ngủi, bà nhất định sẽ đấu tranh đến cùng với Tiêu Ái Nguyệt.
Nếu không liên quan đến Từ Phóng Tình và không dính dáng gì đến tình cảm cá nhân thì Tiêu Ái Nguyệt là một đối thủ tốt, tuy không tỉnh táo như Từ Phóng Tình nhưng cô xảo trá hơn.
Khang Thụy Lệ biết rõ ranh giới cuối cùng của Từ Phóng Tình ở đâu nên bà luôn yên tâm, chỉ là bà vạn vạn không nghĩ tới sẽ xuất hiện một Tiêu Ái Nguyệt.
Trẻ con chui ra từ khu ổ chuột sẽ luôn biết nhìn sắc mặt để đoán ý.
Trong khi Khang Thụy Lệ đã thành công nắm rõ nhân tâm lẫn nhân lực, Tiêu Ái Nguyệt lại hoàn toàn giả ngây giả dại.
Hoặc nói đúng hơn là cô giả heo ăn thịt hổ, vô luận tình cảm của Khang Thụy Lệ đối với Từ Phóng Tình có phức tạp thế nào thì thời điểm đối mặt với Tiêu Ái Nguyệt, bà đại khái cũng không muốn thừa nhận, không chỉ là bởi vì đố kỵ mà còn có xem thường.
Lúc này, dáng vẻ của Khang Thụy Lệ có hơi đáng sợ, nụ cười chế nhạo xuất hiện trên mặt bà ta khiến thần thái phách lối của Tiêu Ái Nguyệt giảm xuống một chút.
Bà không nói lời nào, cứ nhìn chằm chặp người nọ, hai tầm mắt đối chọi gay gắt, cũng không có ai phá vỡ sự yên tĩnh đầy lửa nóng này.
"Ăn cơm trước đi, tôi sắp chết đói rồi." Không biết là Jojo ngồi ở bên cạnh không ý thức được sự quỷ dị giữa mọi người hay là cô vốn không quan tâm, thâm ý nói, "Tiêu Ái Nguyệt, cô đừng quá đáng, dù mẹ tôi và Sammi có như thế nào cũng không đến phiên cô nhúng tay vào."
Vậy mới nói con gái thân sinh là tốt nhất.
Jojo rất thương mẹ nên cô không thể để mẹ bị ức hiếp.
Cô vốn không thích Từ Phóng Tình, nhưng khi đối mặt với tình huống này, dù vô tình hay cố ý đều sẽ gạt đối phương qua một bên, sau đó đổ hết mọi thứ lên đầu của Tiêu Ái Nguyệt, "Biết cô bây giờ lợi hại rồi, có thể ngồi được chưa? Bà chủ Tiêu, có cần tôi kéo ghế cho cô không? Sammi, tôi gọi chị một tiếng chị gái, chị nể mặt tôi được chứ?"
Biểu lộ của Từ Phóng Tình hết sức kỳ quái, đặc biệt là lúc Jojo gọi cô là chị, vẻ lạnh lùng trong nháy mắt hạ nhiệt, không ngờ sẽ có ngày Jojo hiểu chuyện đến vậy.
Từ Phóng Tình hồi tưởng lại lúc Jojo ghét mình và đã tự tay đẩy cô đến thành phố H chim không thèm ị như thế nào, cô bỗng dưng cảm thấy trong lồ ng ngực dâng lên một nỗi thổn thức, sau đó ngoan ngoãn ngồi về vị trí cũ, nhưng ngoài miệng không buông tha, "Tôi đã sớm không phải là chị của cô."
Trong lúc nhất thời, Jojo cũng có chút xấu hổ, trả lời theo phản xạ, "Trước kia là do tôi không hiểu chuyện, chị có thể tha thứ cho tôi không?"
Tiêu Ái Nguyệt kéo Từ Phóng Tình ngồi sát bên mình, hừ lạnh một tiếng, "Nói như thể cô bây giờ hiểu chuyện lắm ấy."
Nghe Tiêu Ái Nguyệt không khách khí trào phúng, sắc mặt Jojo lập tức biến hóa, cô ẩn nhẫn nhìn Khang Thụy Lệ, thấy mẹ mình gắp một cái bánh bao đậu bỏ vào trong chén của Từ Phóng Tình rồi thản nhiên đặt đũa xuống, sau đó lại rót cho chị ta một ly rượu đỏ.
Jojo lập tức cảm thấy hoảng hốt, trong quá khứ, cô luôn nghĩ Từ Phóng Tình luôn chủ động trong mối quan hệ với mẹ mình, sau này ngẫm lại mới cảm thấy mình đã sai, nhưng tính tình quái đản của cô nào chịu nhận sai, cô nghĩ chỉ cần đuổi Từ Phóng Tình đi thì Khang Thụy Lệ sẽ đặt ánh mắt lên người mình.
Bây giờ hồi tưởng lại mọi chuyện, cộng thêm Từ Phóng Tình trầm mặc ít nói lúc còn ở Mỹ, cô cảm thấy kỳ thật Từ Phóng Tình cũng là người bị hại y hệt như mình.
Nhưng Khang Thụy Lệ luôn luôn không sai, bà đã dưỡng dục Từ Phóng Tình nhiều năm, cho dù xâm phạm thân thể thì Từ Phóng Tình có tư cách gì phản kháng? Jojo thầm cười khổ, từ trước đến nay, cô rất nghe lời mẹ nhưng lại chưa từng được bà bảo vệ.
Trước kia, mỗi lần Khang Thụy Lệ xuất ngoại khảo sát thị trường đều sẽ dẫn theo Từ Phóng Tình, việc này đã khiến Jojo đố kỵ nên cũng không để ý đến thân thể gầy gò của Từ Phóng Tình, mười mấy tuổi lại gầy đến mức chỉ cần một trận gió nhẹ liền có thể thổi bay, cuối cùng Khang Thụy Lệ phải tìm đến bác sĩ, những chuyện sau đó thì Jojo không nhớ rõ.
Cô chỉ nhớ khi cô còn bé, bản thân hận chị ta rất nhiều, cô loáng thoáng nhớ có một đêm, Khang Thụy Lệ thất kinh từ phòng ngủ chạy ra, trong ngực bà còn ôm Từ Phóng Tình mình đầy máu tươi.
Lúc đó, Jojo cứ ngỡ mình đang nằm mơ, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy đó chỉ là giấc mộng, người phụ nữ cứng cỏi như thép ấy thật sự sẽ tự sát sao?
Không ai trả lời nghi vấn chôn giấu trong lòng Jojo, dù hai nhân vật chính trong chuyện xưa đang bình an vô sự ngồi ăn cơm.
Từ Phóng Tình không uống rượu, cô giơ đũa gấp cái bánh bao bỏ thẳng vào chén của Tiêu Ái Nguyệt, Tiêu Ái Nguyệt không hề do dự ăn một mạch, sau khi ăn xong còn cười nịnh nọt Từ Phóng Tình, "Ngọt quá."
Từ Phóng Tình nhướng lông mày rót đầy ly trà Thiết Quan Âm, cười như không cười, "Em thích loại trà đắng này sao?"
Tiêu Ái Nguyệt cười hì hì, sau đó há mồm chậm rãi uống hai hớp nhỏ, "Em thích chị gấp cho em, mùi vị gì cũng đều thích." Sau khi nói xong, cô còn quen thuộc nhéo cổ tay trắng muốt của Từ Phóng Tình ở bên dưới mặt bàn, mặt mày hớn hở, cũng không biết đang vui cái gì.
Jojo lập tức hiểu rõ vì sao Từ Phóng Tình lại chọn người phụ nữ này.
Jojo liếc qua Khang Thụy Lệ liền thấy bà quả nhiên bị giật mình, không khỏi có chút đáng thương.
Từ Phóng Tình vốn cô độc nên chỉ đơn giản muốn một gia đình, nếu không cô sẽ không từ bỏ quyền thừa kế của Khang Thụy Lệ.
Nhìn từ góc độ của Jojo, Tiêu Ái Nguyệt không phải người tốt vì thủ đoạn và tâm cơ của cô đều ác hơn Từ Phóng Tình, nhưng cũng nhờ có Từ Phóng Tình bên cạnh nên không đến mức bị ngã quá thảm, cũng chính vì bởi bên người cô có Từ Phóng Tình nên cô không quay lại được quá khứ bình thường.
Một bữa cơm, ăn đến tinh thần của Khang Thụy Lệ tan rã.
Sau khi quét sạch đồ ăn trước mặt, Tiêu Ái Nguyệt vỗ bụng muốn đi, cô khiêu khích nhìn chằm chằm Khang Thụy Lệ rồi mở miệng nói, "Chúng tôi đã ăn xong, có thể đi được chưa?"
"Ta có lời muốn với Sammi, cô và Jojo ra ngoài một chút đi." Khang Thụy Lệ không đếm xỉa đến lời khinh thị của người nọ, bà chỉ thờ ơ nhìn Từ Phóng Tình, "Con cho ta mười phút đồng hồ."
Lời nói là câu khẳng định mang theo chút khẩn cầu, Từ Phóng