Tiêu Ái Nguyệt nấu bốn món ăn cho buổi tối, thời điểm mới làm đến món cá chua ngọt thì An Cửu Cửu điện thoại đến nói Quý Văn Việt đã trở về, hỏi cô có thời gian cùng đi đón chị ấy không.
Từ Phóng Tình vẫn chưa biết chuyện giường chiếu của An Cửu Cửu và Tần Thất Tuyệt.
Tiêu Ái Nguyệt nhăn nhăn nhó nhó chạy đến thư phòng kể mọi chuyện cho vợ nghe.
Từ Phóng Tình khép hờ hai mắt như có điều suy nghĩ, "Em nghĩ rằng chị Việt sẽ không biết sao?"
Tiêu Ái Nguyệt nghiêm túc, "An Cửu Cửu sẽ không ngốc như vậy đâu?"
Từ Phóng Tình không nói nữa, lúc đầu cô còn dự định tối nay sẽ khi dễ Tiêu Ái Nguyệt, không ngờ Quý Văn Việt lại trở về.
Cô vào phòng bếp rửa sạch rau xanh, cuối cùng bình tĩnh quyết định, "Để An Cửu Cửu đi rước chị ấy đi, em chừa lại hai món, tối nay chị Việt sẽ ghé đây ăn."
Tiêu Ái Nguyệt nghe lời gọi điện cho An Cửu Cửu nhưng người kia lại không thuận theo, nói là không dám một mình đối mặt với Quý Văn Việt.
Tiêu Ái Nguyệt thấy Từ Phóng Tình sắp mất kiên nhẫn bèn tranh thủ cúp điện thoại, cô sợ đối phương nổi giận.
Kiên nhẫn của chị ấy đối với An Cửu Cửu càng ngày càng kém, cũng đúng, đối mặt với một con oắt ba đời làm quan nhưng suốt ngày cứ mơ mộng, người bình thường thật sự cũng chẳng có cảm tình.
Tiêu Ái Nguyệt lại không yên lòng gọi điện thoại cho Cam Ninh Ninh, hỏi cô có thể đến sân bay cùng An Cửu Cửu, sau đó về nhà mình ăn liên hoan được không.
Cam Ninh Ninh vui tươi hớn hở hứa hẹn nói mình thích ăn sủi cảo, còn kêu Tiêu Ái Nguyệt chuẩn bị nhiều thêm chút.
Nghe nói Tiểu Mập Mạp mở một của hàng thú cưng ở Hoàng Phổ, Tiêu Ái Nguyệt vẫn chưa ghé qua đó, cô vừa thái thịt vừa nói chuyện với Từ Phóng Tình.
Từ Phóng Tình ngược lại đã biết chuyện này, chị ấy còn nói Mạnh Niệm Sanh đã mua cửa hàng đó và tạm thời cho Cam Ninh Ninh thuê, giá cả không cần nói cũng biết.
Nội tâm Tiêu Ái Nguyệt có chút xúc động, cảm khái Mạnh Niệm Sanh đúng là đồ si tình, biết rõ Cam Ninh Ninh và mình không có kết quả nhưng vẫn mãi cố chấp.
Cô chép miệng hỏi Từ Phóng Tình, "Tình Tình, chị có thể kiên trì với tình cảm đơn phương không có kết quả không?"
Từ Phóng Tình vẫn đứng bất động ở cửa phòng bếp, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào tạp dề trên người Tiêu Ái Nguyệt, đột nhiên nghe được câu hỏi mới lấy lại tinh thần, cau mày nói, "Cái gì? Tiêu Ái Nguyệt, trên thế giới này, người duy nhất có thể khiến tôi thầm mến chỉ có chính tôi mà thôi."
Bộ dạng ngạo mạn này trông có chút cuồng vọng, Tiêu Ái Nguyệt muốn phản bác nhưng nghĩ lại không tìm thấy lý do chính xác, cũng không thể đánh cược gì.
Được rồi, vậy chị theo đuổi chính mình đi! Vừa nghĩ tới Từ Phóng Tình sẽ vì bản thân mà vứt bỏ cô, Tiêu Ái Nguyệt nhịn không được liền muốn chửi đổng, chủ ý này quá mạo hiểm, cô không muốn thử.
Dường như là biết Tiêu Ái Nguyệt nhất định sẽ kinh ngạc, tâm tình của Từ Phóng Tình tốt hẳn, cô nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi lên tiếng, "Nhắc mới nhớ, hình như em quen biết Đạt Lâm?"
Đạt Lâm là ai? Cái tên này nghe quen quen, nhưng Tiêu Ái Nguyệt không nhớ nổi, cô sầu mi khổ kiểm nói, "Em không biết, là ai vậy? Hình như đã nghe qua ở đâu đó rồi."
"Một người phụ nữ." Từ Phóng Tình thấy cô giả ngu, khóe miệng nặn ra một nụ cười lạnh, "Am hiểu tình một đêm, thích câu dẫn một số bé gái ngốc nghếch nhiều tiền, có đôi khi cũng sẽ thay đổi khẩu vị nặng hơn chút, tìm người có dáng vẻ béo ú, tuổi tác lớn."
Tiêu Ái Nguyệt thả cái xẻng trong tay xuống, đờ đẫn quay đầu nhìn khuôn mặt giống như cười mà không phải cười kia, "Có ai nói vợ của mình như chị chứ?"
"Nhớ ra rồi à?"
Không có, Tiêu Ái Nguyệt thật sự không nhớ nổi.
Cô cảm thấy Từ Phóng Tình đang đùa mình, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy chị ấy sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy.
Cô chút không được tự nhiên nói, "Có phải chị nghe ai đồn gì rồi? Em luôn luôn giữ mình trong sạch, đừng nói Đạt Lâm gì đó, dù là Đạt thúc, em cũng không có hứng thú.
Thật đó, em không hề thân thiết với bất kỳ người phụ nữ nào hết."
Thịt mỡ đã ráo dầu, Tiêu Ái Nguyệt dùng muôi lớn múc ra chén nhỏ rồi chuẩn xào rau xanh.
Từ Phóng Tình đưa tay hất mớ tóc thẳng rối tung trên vai, dáng dấp hững hờ, "Thật ra vào cái đêm ở Nhật Bản, em gọi người phụ nữ kia đến khách sạn làm gì?"
"Keng" một tiếng, thìa rơi xuống mặt đất trúng vào chân Ngốc Nguyệt.
Sau khi về nhà, Ngốc Nguyệt rất thích quấn dưới chân của Tiêu Ái Nguyệt để chờ ăn, nào ngờ lần này lại dính trúng cái muôi sắt nóng hỏi lên da khiến nó kêu la thảm thiết.
Từ Phóng Tình đưa cánh tay tới, mặt biến sắc trừng mắt nhìn Tiêu Ái Nguyệt.
Tiêu Ái Nguyệt vội tắt bếp, sau đó gấp gáp tìm thuốc bôi cho Ngốc Nguyệt.
May mà trong nhà có nhiều thuốc, trong hòm thuốc của Từ Phóng Tình có đủ các loại thuốc trị thương.
Tiêu Ái Nguyệt đuối lý, vùi đầu nhỏ giọng giải thích, "Là do em không dám chắc."
Từ Phóng Tình thoáng dừng động tác băng bó trên tay, cô cười lạnh một tiếng, "Em cho rằng tôi tin?"
Mặt mũi của Tiêu Ái Nguyệt đỏ lên, cũng may người giao thức ăn đã đến ngoài cửa, Tiêu Ái Nguyệt trả tiền rồi xách ba bốn hộp thức ăn vào phòng bếp.
Cô nhớ Cam Ninh Ninh có dẫn theo bạn trai, nếu em ấy cùng đi, chỉ sợ người đàn ông kia sẽ bám theo.
Tiêu Ái Nguyệt có chút chột dạ, mắt nhìn thấy Từ Phóng Tình không vào lại bếp, trong lúc nhất thời rối loạn cả lên, cũng không biết giải thích thế nào với người kia.
Tiêu Ái Nguyệt quả thực không nhớ ra Đạt Lâm, nhưng cô lại nhớ rất kỹ chuyện liên quan tới người phụ nữ Nhật Bản.
Trong tay của Từ Phóng Tình đang nắm giữ vô số chứng cứ không an phận của cô, chỉ cần ngẫu nhiên đưa ra một cái sẽ khiến cô nhanh chóng ngã quỵ chứ đừng đề cập gì đến chuyện khác.
Tuy nói cô không có tư tưởng ngoại tình nhưng cô đôi khi cũng YY mỹ nữ khác có sai không?
Hết lần này tới lần khác, Từ Phóng Tình không hề quan tâ m đến việc cô làm.
Ví dụ như mối quan hệ giữa Tiêu Ái Nguyệt và Tần Thất Tuyệt, quả thật là chẳng có gì nhưng cũng không thể hoàn toàn phủ định cô không liên quan gì đến Tần Thất Tuyệt.
Chị ta đích thực rất yêu diễm, thời điểm nghe được tin An Cửu Cửu lên giường với chị ta, Tiêu Ái Nguyệt cũng chẳng rảnh hơi để khinh thường, giống như Tần Thất Tuyệt trời sinh ra đã là như thế.
Cô chấp nhận thủ đoạn và cách thức của Tần Thất Tuyệt, cũng không hề cảm thấy áp lực.
Suy cho cùng, Tiêu Ái Nguyệt là một kẻ đam mê cái đẹp, trời sinh đã thích phụ nữ cường thế xinh đẹp, Từ Phóng Tình là một trong số đó, Tần Thất Tuyệt cũng vậy.
Khác biệt chính là Từ Phóng Tình là vợ, Tần Thất Tuyệt là đối thủ.
Tiêu Ái Nguyệt yêu Từ Phóng Tình, thưởng thức và căm hận Tần Thất Tuyệt.
Cả hai cảm xúc mâu thuẫn này làm Từ Phóng Tình phát hiện người phụ nữ kia đã trở thành hạt cát trong mắt mình.
Cho dù Tiêu Ái Nguyệt đã cẩn thận hơn, song thỉnh thoảng nghe ai nhắc tới Tần Thất Tuyệt vẫn sẽ bị giật mình.
Lúc Quý Văn Việt đến, đồ ăn đã nấu xong, bảy món mặn, một món canh, bảy người vừa phù hợp.
Bạn trai của Cam Ninh Ninh còn mua hai bịch sủi cảo đông lạnh, Cam Ninh Ninh theo sau lưng gã, ánh mắt dao động, không biết phiêu đi nơi nào.
Tiêu Ái Nguyệt đưa tay chào hỏi mới nhìn thấy Quý Văn Việt cũng theo sau lưng họ, bên cạnh còn có Mạnh Niệm Sanh, chẳng lẽ hai người này đi du lịch chung chỗ? Tiêu Ái Nguyệt trao đổi ánh mắt với Từ Phóng Tình liền thấy chị ấy khẽ mỉm cười, cô hơi sững sờ, sau đó liền nghe chị ấy không có hảo ý mở miệng, "Hai người hẹn hò xong rồi cùng nhau trở về đó sao?"
Theo lý thuyết, An Cửu Cửu và Cam Ninh Ninh đi đón họ nên trên đường hẳn đã tán gẫu qua chuyện này.
Từ Phóng Tình vừa hỏi ra miệng, hai người Cửu - Ninh lại đồng thời dựng lỗ tai lên.
Mạnh Niệm Sanh nhìn Quý Văn Việt một chút, sau đó cười nhạt nói, "Tình cờ gặp ở Hy Lạp."
Lại đi Hy Lạp, trùng hợp như vậy sao? Cả đám người vẫn giữ thái độ không tin.
Tiêu Ái Nguyệt vội vàng tiến lên rót rượu, An Cửu Cửu thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn Quý Văn Việt vài lần nhưng đối phương dường như không nhìn