Cô níu áo sơ mi của Tiêu Ái Nguyệt, dáng vẻ vô cùng chân thành, "Tôi ở nước ngoài rất nhớ cậu.
Tiểu Nguyệt, cậu có nhớ tôi không?"
Ngày nào Tiêu Ái Nguyệt cũng nhớ cô, làm sao lại không nhớ cơ chứ, "Tiểu Hạ, cậu trở về để cử hành hôn lễ phải không?"
"Tại sao cậu lại nói đến chuyện này?" Đổng Tiểu Hạ nhíu mày, phì phò nói, "Tụi mình đừng nói chuyện này nữa.
Đêm nay, Ninh Tiểu Kỳ không về, cậu ở lại ngủ với tôi được không? Giống như lúc tụi mình còn học chung ấy, cậu cũng hay qua đêm ở đây mà."
Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu giúp cô cởi đôi giày cao gót ra, "Tiểu Hạ, mang thai không được mang giày cao gót."
"Tại sao cậu cứ luôn nói đến mấy chuyện này?" Đổng Tiểu Hạ đá tay cô ra, sau đó tức giận đứng lên, "Tiêu Ái Nguyệt, cậu đừng nhắc đến chuyện mang thai và kết hôn nữa, tụi mình có thể nói chuyện khác mà, chẳng hạn như công việc mới của cậu, kinh nghiệm du lịch của tôi, hoặc trai đẹp ở nước ngoài.
Tụi mình đã không gặp mấy năm rồi, có rất nhiều đề tài để trò chuyện, cậu cứ nhắc mấy chuyện kia làm gì, trong lòng tôi rất khó chịu."
Làm sao có thể tránh né đề tài này được chứ? Tiêu Ái Nguyệt còn khó chịu hơn đối phương gấp bội.
Cô đã yêu người phụ nữ này gần mười năm, bây giờ người đó lại đang mang thai và sắp làm vợ người khác khiến tâm tình của cô rất nặng nề.
Đổng Tiểu Hạ ngồi xổm xuống giữ lấy mặt của cô, "Tiểu Nguyệt, chẳng phải cậu đang chờ tôi sao? Đêm nay ở lại với tôi được không? Bọn mình vẫn là bạn bè mà, vẫn còn có thể bắt đầu lại."
Tiêu Ái Nguyệt không trả lời, Đổng Tiểu Hạ coi như chấp nhận.
Cô lấy hai bộ áo ngủ sạch sẽ trong tủ ra, ném một bộ vào ngực người nọ, "Tiểu Nguyệt, tôi đi tắm trước, cậu chờ tôi một chút."
Tiêu Ái Nguyệt vẫn không lên tiếng, trong lòng cô cực kỳ khát vọng cùng giường chung gối với Đổng Tiểu Hạ thêm lần nữa, nhưng không phải ở đây.
Nơi này là tân phòng tương lai của Đổng Tiểu Hạ, là nhà của cậu ấy và Ninh Tiểu Kỳ.
Tiêu Ái Nguyệt lê từng bước đến gõ cửa phòng tắm, giọng nói nhỏ đến mức chỉ có bản thân nghe được, "Tiểu Hạ, tôi và cậu không thể làm bạn, tôi cũng không phải bánh xe sơ cua của cậu.
Nếu cậu chia tay với Ninh Tiểu Kỳ thì chúng ta sẽ quay lại bên nhau, có được không? Tôi có thể đợi."
Chờ đợi là một sự cô độc không có giới hạn, Tiêu Ái Nguyệt không sợ cô độc, cô đã sớm chuẩn bị tinh thần cho chuyện tình không có hồi kết của mình.
Cô rất sẵn lòng chơi trò mập mờ với Đổng Tiểu Hạ với điều kiện tiên quyết là cậu ấy nhất định phải độc thân, nhưng bây giờ cậu ấy đã sắp kết hôn, điều này khiến Tiêu Ái Nguyệt vô cùng khó chịu.
Cô vào phòng khách rót một ly nước đá, có lẽ do tâm tình không tốt nên tai hơi ù, cô nhắm mắt lại xoa xoa huyệt Thái Dương rồi bất lực thở dài.
"Tiêu Ái Nguyệt, cậu không sao chứ?" Sau lưng bỗng nhiên xuất hiện thêm một giọng nam trầm thấp, Tiêu Ái Nguyệt quay đầu nhìn gã đàn ông nọ, đầu càng đau đớn hơn, "Ninh Tiểu Kỳ."
Ninh Tiểu Kỳ và Tiêu Ái Nguyệt là bạn học, cô đã tận mắt chứng kiến mọi chuyện xảy ra giữa gã và Đổng Tiểu Hạ, từ lúc theo đuổi cho đến khi yêu đương rồi cùng nhau vượt quá giới hạn.
Ninh Tiểu Kỳ đang cầm một cái túi trong tay, động vật nhỏ nằm trong túi hết sức quen thuộc với cô.
Bóng Đèn tự động nhảy vội ra khỏi túi, nó chạy bổ nhào vào ngực Tiêu Ái Nguyệt, "Meo"
Ninh Tiểu Kỳ cảm thấy rất thú vị, "Con mèo này được cậu nuôi hồi trước đấy, từ khi Tiểu Phi trả nó lại, tôi cũng không biết nuôi nó làm sao nên đã gửi ở trung tâm thú cưng, hôm nay mới đón nó về.
Chắc Tiểu Hạ quên, lúc đầu em ấy còn nói sẽ đi đón nó."
Tiêu Ái Nguyệt yêu thương sờ cái đầu nhỏ của Bóng Đèn, cô đau lòng nói, "Nó gầy quá."
"Tôi không có thời gian quan tâm nó lắm.
Tiểu Hạ cũng là nhất thời cảm thấy thú vị nên mới nuôi, hay là cậu mang nó về đi?" Ninh Tiểu Kỳ rót một ly Champagne rồi hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Đúng rồi, Tiểu Hạ có nói cho cậu nghe ngày kết hôn chưa? Cuối tuần sau đấy! Tôi định gửi thiệp mời cho cậu nhưng Tiểu Hạ bảo không cần, em ấy sẽ tự mình thông báo.
Vậy em ấy đã nói gì với cậu chưa?"
Tiêu Ái Nguyệt ngây ngốc ngẩng đầu, "Tuần sau?"
Ninh Tiểu Kỳ gật đầu, "Tôi hy vọng cậu có thể đến.
Cậu là bạn thân nhất của Tiểu Hạ, lúc tôi và em ấy ở bên nhau, ngày nào em ấy cũng nhắc đến cậu, còn bảo sẽ để cậu làm mẹ nuôi cho con nữa."
"Tôi sẽ cố gắng." Tiêu Ái Nguyệt thả Bóng Đèn xuống, cô lưu luyến sờ đầu của nó, nhỏ nhẹ lên tiếng, "Không còn sớm nữa, tôi về trước, Tiểu Hạ đang tắm, cậu nói với cậu ấy giùm tôi."
"Ừa." Ninh Tiểu Kỳ hào sảng đáp, gã chỉ vào Bóng Đèn hỏi, "Cậu không mang nó theo hả?"
"Nó là của các cậu, không phải của tôi." Tiêu Ái Nguyệt miễn cưỡng mỉm cười, nhưng trong mắt của Ninh Tiểu Kỳ lại lộ ra nỗi niềm cay đắng, "Tôi đi trước, tạm biệt Tiểu Kỳ."
"Tạm biệt."
Ninh Tiểu Kỳ như có điều suy nghĩ, gã uống hết ly Champagne rồi xoay người đi đến cửa phòng ngủ liền trông thấy Đổng Tiểu Hạ đang lau tóc, "Cậu ấy về rồi."
"Tại sao lại nói cho cậu ấy biết?" Đổng Tiểu Hạ bất mãn ngẩng đầu nhìn Ninh Tiểu Kỳ, "Đây là chuyện của tôi, anh không nên nhúng tay vào."
Ninh Tiểu Kỳ vô cảm, "Tại sao tôi không thể nói?"
"Cậu ấy là bạn gái của tôi."
"Là bạn gái cũ." Ninh Tiểu Kỳ sửa lời sai của cô, "Tiểu Hạ, em không thể có được tất cả, cũng chẳng có ai sẽ chờ em mãi, tôi sẽ không, Tiêu Ái Nguyệt cũng sẽ không.
Em tỉnh lại đi, trong bụng của em có con của tôi đấy, đừng nên tùy hứng nữa."
Vì lời nói của Đổng Tiểu Hạ mà Tiêu Ái Nguyệt mơ thấy ác mộng mỗi đêm.
Sau khi ra khỏi cơn ác mộng này, cô lại ngã vào một cơn ác mộng khác, việc này cứ lặp đi lặp lại không có hồi kết, không thể nhìn thấy ánh sáng ở con đường phía trước.
Hai giờ sáng, Tiêu Ái Nguyệt đã tỉnh lại, cô không còn dám ngủ nữa.
Cô như kẻ mộng du đi nướng bánh mì