Có lẽ vì ban đêm mất ngủ báo hại Tiêu Ái Nguyệt cứ loay hoay đối chiếu và sắp xếp hoá đơn với sổ sách từ sáng đến trưa, chắc là do uống cà phê liên tục nên thời gian chạy vào toilet còn nhiều hơn ở văn phòng, cuối cùng cô bất cẩn làm đổ ly cà phê trên bàn khiến mọi thứ rối tung cả lên.
Mã Thượng Tài thấy vậy lên tiếng, "Chị Tiêu, hay chị xin nghỉ phép đi.
Tôi cho chị nghỉ một ngày, chị về nghỉ ngơi đi."
Tiểu Thu cũng có chút lo lắng, "Đúng rồi đó Tiểu Nguyệt, cô về đi.
Tôi thấy cô xử lý giấy tờ cũng ổn lắm rồi, sáng mai rồi làm tiếp, đừng cố quá, về nhà nghỉ ngơi đi."
Mã Thượng Tài gật đầu nói, "Hay là vầy, tôi cho cô nghỉ một ngày, chiều nay tôi sẽ đưa giấy phép cho quản lý Từ, bây giờ cô viết giấy nghỉ đi rồi tôi ký tên cho."
Nhắc đến ba chữ Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt càng đau đầu, "Ừ, vậy tôi về."
"Về đi." Mã Thượng Tài lên tiếng, "Đi đường cẩn thận."
Lúc Đại Hải đến công ty thì Tiêu Ái Nguyệt đã về, gã thoáng nhìn văn phòng của Từ Phóng Tình một chút rồi hỏi Tiểu Thu, "Chị Tiểu Thu, quản lý Từ không có ở đây sao?"
"Quản lý Từ tăng ca suốt đêm nên sáng nay đã về nghỉ ngơi rồi, buổi chiều mới đi làm lại." Người trả lời là Mã Thượng Tài, "Anh có chuyện gì có thể trực tiếp tìm tôi."
"Tôi đến từ chức." Đại Hải không biết sợ nói, "Chỉ có vậy thôi."
"Vậy anh đợi quản lý Từ đến đi." Mã Thượng Tài nghiêm túc nhìn gã, "Tôi không nghĩ anh có thể cam tâm từ chức mà không nói gì."
"Tôi không muốn nói chuyện với cậu, tôi sẽ chờ quản lý Từ đến." Đại Hải vô lễ nói tiếp, "Quản lý Mã, tôi chỉ trực thuộc duy nhất một cấp trên thôi, không phải cậu."
Đại Hải quyết tâm muốn từ chức, gã ngồi trước cửa văn phòng đợi Từ Phóng Tình từ sáng đến trưa, một bước cũng không rời.
Đến chiều, Từ Phóng Tình đến làm việc, cô tùy ý nhìn lướt qua mặt gã rồi cất giọng, "Cùng tôi vào đây."
"Quản lý Từ, tôi đến tìm cô để xin nghỉ." Đại Hải vào văn phòng, gã đứng đối diện với Từ Phóng Tình, sau đó gằn từng chữ, "Hy vọng cô phê chuẩn."
"Lý do?"
"Tôi ở Hải Manh sẽ không có cơ hội phát triển."
"Cơ hội phát triển của anh là gì?" Từ Phóng Tình ngồi thẳng lưng, hững hờ hỏi gã, "Sợ bị điều tra, lo lắng sẽ bại lộ, cho nên đã đến lúc nên rời đi, đúng không?"
"Quản lý Từ, ai cũng có nhược điểm." Đại Hải hít sâu một hơi, hai tay nắm chắc thành quyền, giọng nói khàn khàn, "Tôi là con một trong nhà, sức khoẻ của ba mẹ cũng không được tốt, tôi còn có em gái đang đi học.
Năm trước, bà nội tôi té gãy chân, chỉ riêng tiền thuốc men đã tốn rất nhiều tiền rồi.
Loại người sống dưới đáy xã hội như chúng tôi luôn phải đấu tranh vô cùng thống khổ, khó có thể lý giải bằng lời được.
Quản lý Từ, tiền tài có thể cứu vớt chúng tôi, tôi có nhược điểm nhưng tôi không hối hận, tôi đã làm sai nên cảm thấy rất có lỗi với cô."
"Anh cảm thấy quá khứ của anh có thể trở thành cái cớ để phạm sai lầm sao?" Từ Phóng Tình lạnh nhạt nghe gã giải thích rồi thờ ơ nói, "Trên đời này có rất nhiều người còn khổ cực hơn anh gấp nhiều lần, họ mất ba mẹ từ nhỏ nên phải gánh vác trách nhiệm gia đình từ rất sớm.
Anh cho rằng tôi không hiểu, anh cảm thấy cuộc sống của tôi và anh hoàn toàn khác biệt, nhưng Trần Hải, dù là tôi hay bất cứ ai đứng ở vị trí của anh cũng sẽ tuyệt đối không dẫm chân vào vết xe đổ đó, đừng nên lấy gia đình ra làm cái cớ cho hành vi ti tiện của mình.
Anh đã làm sai, cuộc đời này không hề nợ anh."
"Cô nói rất đúng." Trần Hải trầm tư lắc đầu, "Quản lý Từ, tôi hy vọng cô có thể cho tôi một cơ hội, tôi có thể đưa hết tiền và cung cấp bất cứ tài liệu nào cô cần.
Tôi không biết Tiểu Nguyệt có cho cô năm mười ngàn đó không, nhưng tôi có thể cho cô toàn bộ."
Từ Phóng Tình nhìn ánh mắt soi mói của Đại Hải rồi cười nhạt, "Tiểu Nguyệt? Trần Hải, anh còn vô sỉ hơn so với tưởng tượng của tôi."
"Tôi chỉ muốn tự cứu lấy mình thôi."
"Thật sao?" Đáy mắt của Từ Phóng Tình loé sáng, sự âm trầm bỗng xuất hiện trên mặt, "Nhưng anh dùng sai cách rồi, bất kỳ ai cũng không nên phản bội công ty.
Nếu Tiêu Ái Nguyệt giống anh, anh nghĩ cô ấy còn có thể ở bên cạnh tôi sao? Tôi không cần tư liệu của anh, anh có thứ gì thì tôi có thứ nấy.
Trần Hải, anh có thể nói với cảnh sát những lời này."
Nửa giờ sau, xe cảnh sát hú còi chạy đến áp giải Đại Hải đi.
Tổng giám đốc Lương không nói câu nào, ông chỉ cười cười rồi vỗ vai của Từ Phóng Tình ngay trước toàn thể ban quản lý của công ty.
Nếu không có sự đồng ý của ông, Từ Phóng Tình sẽ không làm vậy, ban quản lý của Hải Manh đều hiểu rõ một khi cảnh sát đã tham gia vào, sự tình sẽ hoàn toàn không thể cứu vãn, xem ra tổng bộ đã làm thật.
"Tiêu Ái Nguyệt đâu?" Từ Phóng Tình trở lại phòng mua hàng, cô chỉ vào bàn làm việc của Tiêu Ái Nguyệt hỏi, "Cô ấy đâu rồi?"
"Xin nghỉ rồi." Mã Thượng Tài đưa giấy nghỉ phép cho Từ Phóng Tình, "Tôi thấy tinh thần của chị ấy không tốt lắm nên đã cho chị ấy nghỉ một ngày."
"Chị cần gọi chị ấy đến đây sao?" Mã Thượng Tài quan sát sắc mặt âm tình bất định của Từ Phóng Tình liền cẩn thận dò xét, "Tôi có thể gọi điện cho chị ấy ngay bây giờ."
"Không cần." Từ Phóng Tình quay người lên tiếng, "Cậu theo tôi vào phòng, tôi sẽ bàn giao lại công việc cho cậu."
Tiêu Ái Nguyệt cũng không trở về nhà, lúc cô bị giọng nói trong điện thoại đánh thức mới phát giác mình đã bất tri bất giác ngủ gục trên tay lái từ khi nào không biết.
Người gọi đến là Đổng Tiểu Hạ, Tiêu Ái Nguyệt suy nghĩ một hồi mới nhớ ra hôm qua mình đã thật sự gặp lại người kia.
"Alo, Tiểu Hạ, có chuyện gì?"
"Tiểu Nguyệt, cậu đã nhận được hoa chưa?" Đổng Tiểu Hạ vội vã hô, "Tiểu Kỳ nói cậu đang làm ở phòng