Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan
“Sao hôm nay lại tới Bắc Kinh vào lúc này vậy, không phải là cố tình tới thăm em chứ?”
Nhìn thấy Đỗ Thừa đứng ở ngoài cửa lớn, cặp mắt với đôi lông mày phượng của Diệp Mỵ lại càng thêm phần đẹp hơn, cũng tràn đầy sự quyến rũ mê hồn.
“Nếu anh nói là không phải thì sao, em sẽ tính thế nào đây?” Trong lòng Đỗ Thừa khẽ giật thót, nhớ tới những lúc Diệp Mỵ điên lên đột nhiên anh lại cảm thấy cứng cả đầu lưỡi.
Diệp Mỵ nhìn bộ dạng thẫn thờ này của Đỗ Thừa, cô cười duyên dáng nói: “Không sao cả, không mở cửa là được rồi”.
“Như vậy thì không sao, cho dù em không mở cửa thì anh cũng có cách vào được”.
Đỗ Thừa cười hắc hắc, hắn nhìn thoáng qua bức tường vây rồi đột nhiên không cần Diệp Mỵ mở cửa hắn đã nhẹ nhàng vươn tay rồi nhảy lên một cái thì đã vào được bên trong bức tường này rồi.
Đỗ Thừa cũng tự nhận rằng động tác của mình khá tốt, hắn cũng trèo tường mấy lần rồi nên đương nhiên kỹ thuật cũng rất thành thục.
Nhìn động tác của Đỗ Thừa, Diệp Mỵ cứ ngây ra đó một lúc, nhưng câu nói tiếp theo của cô lại làm Đỗ Thừa suýt nữa thì ngã ngữa xuống đất.
“Đỗ Thừa, có phải anh rất hay làm như vậy không?”
Nghe vậy, miệng Đỗ Thừa co rút lại, sau đó hắn trả lời cộc lốc một câu:
“Thỉnh thoảng, không thường xuyên lắm”.
Đỗ Thừa không hề nói lung tung, kể từ sau lần đầu tiên thành công thì những lần sau chưa từng thành công.
Nghe Đỗ Thừa thành thật trả lời như vậy, Diệp Mỵ đột nhiên cười lên, sau đó cô kéo cánh tay Đỗ Thừa lôi hắn vào trong phòng.
“Hai bác đâu rồi?” Sau khi đi vào trong biệt thự, Đỗ Thừa chỉ thấy một không khí yên tĩnh trong đó.
“Mẹ với bố đã ra ngoài rồi, ông nội thì đang ở viện, A Hổ buổi trưa rất ít khi về, em cũng vừa mới trở về đấy chứ, đang định đi ngủ một lát không ngờ anh lại gọi điện tới” Diệp Mỵ vừa đổi tay kéo Đỗ Thừa lên tầng ba vừa nói nhỏ Đỗ Thừa số hai bình thường cũng hay liên lạc với cô. Mấy ngày trước Diệp Mỵ đã bắt đầu làm việc ở học viện khoa học quân sự, nhưng mà bây giờ Diệp Mỵ lấy việc học làm chủ nên cũng không muốn làm chuyện gì cả.
Nói xong, Diệp Mỵ lại ghé vào tai Đỗ Thừa hỏi nhỏ một câu: “Đỗ Thừa, buổi chiều anh có bao nhiêu thời gian?”
Cảm nhận được ngụ ý trong lời nói của Diệp Mỵ, Đỗ Thừa có thể cảm giác rất rõ ngọn lửa dục vọng trong cơ thể hắn đang bùng phát. Hắn không nghĩ ngợi gì cả mà ôm Diệp Mỵ lên, sau đó thổi một luồng hơi nóng vào tai Diệp Mỵ nói: “Cả buổi chiều nay anh đều có thời gian…” Nghe thấy Đỗ Thừa nói vậy, cả thân người Diệp Mỵ trở nên mềm yếu, sau đó cô nằm trọn trong vòng tay Đỗ Thừa với khuôn mặt thẹn thùng.
Điệu bộ của Diệp Mỵ lại càng kích thích Đỗ Thừa hơn. Sau khi dùng chân đạp tung cánh cửa phòng đang khép hờ của Diệp Mỵ, hắn đặt Diệp Mỵ lên chiếc giường lớn mềm mại.
Sau đó cả thân người hắn ép trên cơ thể Diệp Mỵ, trong lúc đôi môi hắn hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô thì đôi tay hắn đã bắt đầu tiến hành thăm dò khắp cơ thể Diệp Mỵ rồi.
Sau khi cùng Diệp Mỵ ân ân ái ái một hồi, Đỗ Thừa lại đưa Diệp Mỵ tới Hương Sơn chơi một chuyến, sau đó khoảng tới tầm năm giờ hắn mới bắt đầu lái xe trở về khách sạn.
Lúc Đỗ Thừa quay trở về thì Cố Giai Nghi và Cố Tư Hân mới bàn bạc xong về chuyện quỹ từ thiện, nhưng mà hai người sau khi bàn bạc cả một buổi chiều đã có thêm rất nhiều ý mới dựa trên cơ sở ý kiến của Đỗ Thừa.
Ví dụ như, Cố Tư Hân đề nghị thành lập các đội tình nguyện ở các tỉnh thành, có thể xin thêm tiền để viện trợ cho các hộ và các vùng khó khăn…
Ý của Cố Tư Hân rõ ràng là rất có sáng kiến, hơn nữa nó còn mang tính thực tiễn rất cao, Đỗ Thừa cũng rất đồng ý với ý kiến này. Cách này của Cố Tư Hân chỉ cần được truyền ra thì số lượng tình nguyện viên chắc chắn sẽ rất đông đảo.
Nhưng mà tất cả những cái này đều phải thành lập dưới một tiền đề, đó chính là quỹ từ thiện Tâm Hân phải có đủ năng lực thu hút đầu tư mới được.
Đối với chuyện này, Đỗ Thừa không hề có chút ý nghĩ nghi ngờ nào cả, hơn nữa đến lúc đó Đỗ Thừa còn có thể thông qua hình thức kinh doanh hợp tác cùng có lợi để trợ giúp cho quỹ từ thiện Tâm Hân.
Sau khi cách này nhận được sự đồng tình của Đỗ Thừa, Cố Tư Hân và Cố Giai Nghi lại càng hào hứng hơn. Sauk hi ăn cơm tối ở nhà ăn xong, họ liền bắt đầu tiến hành nghiên cứu về vấn đề này.
Đến cuối cùng, Đỗ Thừa, Tô Tuyết Như và Bành Vịnh Hoa cũng tham gia vào hàng ngũ nghiên cứu.
Một cây làm chẳng nên non ba cây chụm lại nên hòn núi cao, tới khoảng tầm 9h tố, mọ người đã tìm ra một phương án gần như là hoàn mỹ.
Phương án này vẫn là lấy tình nguyện viên là căn cứ, chỉ có điều nó chi tiết và giàu tính nhân văn hơn.
Nhưng mà, cách này lại không bắt đầu ngay lập tức thực thin gay mà phải đợi một thời gian nữa khi mà album cá nhân của Cố Tư Hân bắt đầu được bán ra, bởi vì hiện tại số vốn của quỹ từ thiện Tâm Hân thực sự quá ít, chỉ có 1,2 triệu mà thôi. Số tiền này so với cách mà Đỗ Thừa và mọi người nghĩ ra thì vẫn còn thiếu rất nhiều.
Nếu như muốn thực hiện được phương án này, quỹ từ thiện Tâm Hân ít nhất cũng phải có một trăm triệu trở lên mới có thể gọi là tạm đủ được.
Bàn bạc xong, Cố Giai Nghi khuôn mặt tràn đầy hưng phấn nhìn Đỗ Thừa hỏi: “Đỗ Thừa, hay là chúng ta tìm chỗ nào đó ăn mừng chút đi?”
Rất rõ ràng, sau khi bàn luận được ra phương án này, cho dù là