Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan
Xuất hiện ở phía cửa tổng cộng có bốn người, hai nam hai nữ.
Bên trái là một nam nhân có mái tóc dài, trông có vẻ tà dị nhưng trông thân thể anh ta lại vô cùng khôi ngô, so với Đỗ Thừa còn hơn một phần, còn bên phải lại là một nam nhân tràn đầy vẻ mạnh mẽ, gương mặt tục tằng, cơ thể anh ta còn tráng kiện hơn cả Thiết Quân, cánh tay to lớn thô ráp có khi còn to hơn cả đùi của người bình thường.
Nhưng đặc biệt nhất phải là hai cô gái cao ráo kia, bên trên mặc chiếc áo jacket bó sát người, bên dưới mặc một chiếc váy ngẵn cũng bó sát người, lại thêm kiểu tóc màu vàng kim trông giống như bỏng ngô vậy, nhìn qua cũng có thể nói được đây là nhân vật cấp nữ vương.
Hơn nữa lúc này trong lòng còn ôm một cô gái có dáng người nhỏ nhắn, bộ dạng kia trông như là đại lão gia ôm cô bồ nhí vậy.
Nhưng mà trông dáng vẻ cô gái này lại rất đoan trang, kết hợp với trang điểm nữa thật đúng là mê người. Sau khi bước vào cánh cửa, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên người Cố Giai Nghi, khuôn mặt đầy vẻ thèm thuồng.
Có thể nói, ba người này đều có nhiều đặc điểm khác biệt, còn một cô gái còn lại nhìn có vẻ như là gái của quán bar này.
Người đang nói là người nam tóc dài kia.
“Các người muốn ra mặt cho hắn?” Đỗ Thừa lạnh lùng nhìn thoáng qua mấy người bọn họ rồi thanh âm của anh cũng rất lạnh lùng.
“Cái tên phế vật kia sống hay chết không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là thấy thân thủ của anh không tồi nên muốn đấu tay đôi chút thôi” Người nam tóc dài kia lạnh lùng nhìn tên công tử họ Lâm kia một cái, sau đó hắn ta mới quay sang Đỗ Thừa chậm rãi nói.
“Không có hứng” Đỗ Thừa lạnh lùng nói một tiếng, sau đó anh quay người về phía Bành Vịnh Hoa đang đứng phía sau.
Bành Vịnh Hoa biết Đỗ Thừa có ý gì, ánh mắt có chút cổ quái nhưng mà cô vẫn bước ra.
“Ma Quỷ Hoa...”
Ba người kia nhìn thấy Bành Vịnh Hoa bước ra, đầu tiên là ngây người ra, sau đó từng người từng người một sắc mặt đều biến đổi, đồng thanh hô lên biệt hiệu của Bành Vịnh Hoa.
Vừa rồi Bành Vịnh Hoa vẫn luôn đứng đằng sau Đỗ Thừa để bảo vệ Cố Tư Hân, lại bị Cố Giai Nghi với dáng người cao ráo che khuất nên ba người kia tuy đứng ở cửa nhưng lại không hề phát hiện ra sự tồn tại của Bành Vịnh Hoa.
“Ba người các ngươi rất muốn đánh à?” Bành Vịnh Hoa khuôn mặt lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh lùng nhìn ba người kia.
“Không dám không dám, Bành đội trưởng hôm nay thật có nhã hứng, chúng tôi chỉ đùa chút thôi” Người thanh niên vẻ mặt nịnh nọt nói, nói xong, hắn vội vàng cùng hai cô gái còn lại dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy vào gian phòng kế bên, rõ ràng ba người này vô cùng sợ Bành Vịnh Hoa.
Thấy như vậy, Cố Tư Hân bật cười, còn Đỗ Thừa lại có chút gì đó suy tư.
Có thể thấy rõ rằng, cái uy danh của Bành Vịnh Hoa thật không đơn giản chút nào, chỉ mới đứng ra như vậy mà đã làm cho đối phương sợ tới mức suýt tè cả ra quần, chẳng trách cô lại được mọi người gọi là Ma Quỷ Hoa.
“Ba người này cũng là người của cục các anh, nhưng chỉ là ba đội trưởng đặc công, nếu như anh thường xuyên về cục, sau này nhất định sẽ có lần đụng mặt chúng. Thực lực họ không yếu, chỉ kém hơn Thiết Quân một chút thôi.”
Sau khi dọa cho đối phương bỏ chạy, Bành Vịnh Hoa mới giới thiệu sơ qua về thân phận ba người này.
Đỗ Thừa có chút bất ngờ, rõ ràng là hắn không ngờ rằng ba người này lại là người thuộc tổ đặc công của cục Cảnh vệ. Nhưng mà xem ra ba người này hẳn là đã không ít lần bị nếm mùi thất bại dưới tay của Bành Vịnh Hoa rồi.
“Người đàn ông vừa rồi là ai, tại sao lại đi cùng Ma Quỷ Hoa chứ?"
Trong căn phòng kế bên, sau khi thấy Đỗ Thừa và mấy người kia đi khỏi, người thanh niên tóc dài kia lúc này mới khó hiểu nói.
“Đợi chút, để tôi nghĩ một lát, hình như tôi có chút ấn tượng...”
Cô gái vỗ vỗ trán nhưng lại không nhớ ra được gì cả.
Người thanh niên trông vô cùng nam tính đứng bên cũng đang cau mày nghĩ gì đó, sau đó nếp nhăn trên trán bỗng dưng giãn ra, hắn nói: “Tôi biết rồi, hình như anh ta chính là Đỗ ca của tổ đặc công. Không sai, chắc chắn là anh ta, nếu không phải anh ta thì còn ai dám sai bảo Ma Quỷ Hoa chứ”.
Chuyện Ma Quỷ Hoa muốn học Cổ Vịnh Xuân của Đỗ Thừa đã không còn là bí mật nữa rồi.
“Không phải chứ, anh ta chính là Đỗ ca, như vậy chúng ta không phải đã đắc tội anh ta chứ? Chúng ta vốn định trà trộn vào tổ đặc công, giờ thì tính sao đây” Vẻ mặt người thanh niên tóc dài kia đột nhiên đầy vẻ hối hận, nhìn bộ dạng anh ta có vẻ đang hận không thể ra ngoài dẫm cho tên Lâm công tư kia vài cái ngay lập tức.
“Vẫn may tôi chưa nói gì cả…” Người thanh niên nam tính kia tiếc chữ như vàng.
“Tôi cũng không nói gì cả…” Cô gái trông như nữ vương kia cũng như vậy.
Người thanh niên kì quái nhìn bên trái nhìn phải, ngay cả xúc động muốn khóc cũng có.
Sau khi quay trở về khách sạn, Đỗ Thừa liền thuê thêm một phòng đơn nữa, dù sao thì trong phòng cao cấp cũng chỉ có hai phòng ngủ, hai chị em Cố Giai Nghi ở một phòng, Bành Vịnh Hoa và Tô Tuyết Như một phòng, tất nhiên là không còn phần của Đỗ Thừa rồi.
Lần này Đỗ Thừa và Cố Giai Nghi định tới Bắc Kinh chơi hai ba ngày, cho nên ngày thứ hai thì hai người vẫn chưa vội về. Buổi sáng, Đỗ Thừa và Cố Giai Nghi đi cùng Cố Tư Hân đi thu âm album, còn buổi chiều Đỗ Thừa lại lại ngồi xe của A Hổ tới đại lâu luyện tập.
Bởi vì từ lúc sáng sớm A Hổ và Thiết