Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan
Nhìn Đỗ Thừa đứng trước mặt, Trình Yên mừng rỡ, nhưng cũng đầy lo lắng.
Tuy cô biết thân thủ của A Tam và Nữ Vương rất giỏi, nhưng trước giờ lại chưa bao giờ thấy Đỗ Thừa ra tay, nghĩ đến điều này, Trình Yên vội vàng bước về phía Đỗ Thừa nói: “Đỗ Thừa, bọn họ người đông, hay là các anh đi trước đi, họ không dám làm gì với chúng tôi đâu”.
Đỗ Thừa cũng tin lời Trình Yên nói, những người này tuy là vây lấy Trình Yên và hai bạn cô, nhưng chỉ giới hạn ở động tay động chân mà thôi, chỉ có điều, lúc này Đỗ Thừa không muốn lui nữa, bởi vì chúng làm nhục Nữ Vương, đã không liên quan gì đến Trình Yên nữa.
“Muốn chạy, mày nghĩ chúng mày ngươi có chạy nổi không?”
Tên thanh niên bị Nữ Vương đá trúng thấy Trình Yên khuyên Đỗ Thừa đi liền ngông cuồng nói.
Hắn cho rằng, dù thực lực của Đỗ Thừa có cỡ như A Tam và Nữ Vương đi nữa thì cuối cùng cũng phải thua không cần nghi ngờ gì, bởi vì bọn chúng vẫn còn một người mạnh nhất chưa ra tay, nếu ra tay thì A Tam và Nữ Vương đã sớm thua rồi.
“Vậy thì thử thử là được rồi”.
Đỗ Thừa hoàn toàn không nói gì với Trình Yên, chỉ chuyển mắt nhìn về phía tên thanh niên kia.
Sau đó, tên thanh niên chỉ cảm thấy trước mắt hoa cả lên, Đỗ Thừa không biết từ lúc nào đã xông đến trước mặt hắn, đá một cú cực mạnh lên trên bụng hắn, một đòn tấn công trong chớp mắt làm hắn bay đi, đến mấy người bên cạnh muốn đỡ hắn căn bản cũng không đỡ kịp.
Tên thanh niên kia bị Đỗ Thừa đá cho một cú rơi xuống sàn nhảy, nhìn uy lực của cú đá e rằng bị thương không nhẹ.
Nhìn thấy cảnh đó, đồng bọn của tên đó đều đứng sững, Trình Yên thì che miệng nhìn Đỗ Thừa, mặt kinh ngạc và thái độ không thể ngờ tới, cô thế nào cũng không ngờ tới thân thủ của Đỗ Thừa lại giỏi như vậy, giỏi đến mức làm cô có cảm giác như đang xem phim hành động vậy.
Chỉ có Nữ Vương và A Tam là đỡ hơn một chút, hai người biết thực lực của Đỗ Thừa nên không có vẻ gì ngạc nhiên.
“Chúng mày cùng lên đi”.
Đỗ Thừa hoàn toàn không có ý lãng phí thời gian với mấy người này, sau khi đá bay tên thanh niên kia, liền nhìn mấy tên còn lại ngoắc ngoắc tay, mặt lạnh băng.
“Mọi người cùng lên, báo thù cho Đại Phi”.
Đỗ Thừa đối với đám thanh niên đó mà nói, chắc chắn chỉ có cảm giác mới mẻ và xem thường, lại thêm vào Đỗ Thừa ra tay quá nặng nên đám thanh niên vô cùng tức giận, sau khi nghe một tên la lớn như vậy, tất cả đều nhằm Đỗ Thừa xông tới.
Tuy đối phương có đông, nhưng với thực lực Đỗ Thừa hiện tại, lại hoàn toàn không có sự uy hiếp nào đối với Đỗ Thừa.
Sở hữu một sự quan sát tinh nhanh giúp Đỗ Thừa có thể nhìn rõ từng tên, động tác của cực nhanh, tốc độ và sức mạnh bản thân cực cao, lại còn có một tốc độ kinh khủng và sức bật mà người thường không tài nào có, mấy tên này nếu muốn tấn công Đỗ Thừa thì trừ khi có thực lực cỡ như Bành Vịnh Hoa mới có thể.
Những tiếng hô công kích không ngừng vang lên, đám thanh niên kia bị Đỗ Thừa đá xuống sàn nhảy từng tên từng tên một trong sự ngạc nhiên không thể ngờ tới của mọi người, còn bọn họ, đến cơ thể của Đỗ Thừa còn không đụng được vào.
Đỗ Thừa lúc này như đang diễn giải thế nào gọi là mỹ học bạo lực, đồng thời cũng có nghĩa thực lực hai bên cách biệt là cách biệt như thế nào.
Chỉ dùng chưa đầy nửa phút, mười mấy tên thanh niên đã bị Đỗ Thừa đá xuống sân, đến cuối cùng có thể đứng dậy không đến năm người.
Nhìn cảnh này, Trình Yên che miệng sửng sờ nhìn bóng Đỗ Thừa xa tay xuất thần, hai bạn của cô càng đứng lặng ở đó, ngay cả Nữ Vương và A Tam trong mắt cũng có chút kinh ngạc, bởi vì hai người phát hiện. thực lực của Đỗ Thừa lại còn mạnh hơn dự tính của hai người.
Còn những người đang đứng xung quanh thì như đều ngừng thở, cả đại sảnh ngoài tiếng nhạc ra không nghe thấy tạp âm gì khác.
Nhưng có một người lúc này lại đứng lên, cũng là người duy nhất trong đám thanh niên vẫn còn ngồi trên ghế sofa.
Gã thanh niên này khi ngồi không có cảm giác gì, nhưng khi đứng lên thì khí chất cả người hoàn toàn thay đổi, làm cho Đỗ Thừa có cảm giác như lúc nhìn thấy Thiết Quân vậy, có cảm giác gì rất vô hình, không có một sự từng trải nhất định, căn bản sẽ không hình dung được, như Đỗ Thừa, sẽ không thể làm được điều đó.
Gã thanh niên đó sau khi đứng dậy hoàn toàn không để ý đến đám đồng bọn kia mà trực tiếp bước lên sàn nhảy.
Sàn nhảy cao hơn một mét, gã thanh niên đó chỉ nhảy nhẹ một cái đã lên một cách hết sức nhẹ nhàng, sau đó bước đến trước mặt Đỗ Thừa.
Lúc này, Đỗ Thừa mới cẩn thận quan sát người này.
So với Thiết Quân có lẽ lớn hơn mấy tuổi, có điều thân hình không vạm vỡ như Thiết Quân, chỉ là cao to hơn Đỗ Thừa một chút thôi, bước chân vô cùng vững chãi làm cho người ta có cảm giác như tập võ, đem cho Đỗ Thừa cái khí thế kém hơn Bành Vịnh Hoa nhiều, nhưng thực lực thì e rằng không yếu hơn Thiết Quân.
“Thân thủ không tồi, chơi hai người không?”
Gã thanh niên cũng đang quan sát Đỗ Thừa, sau khi đến gần liền lạnh lùng nói.
Có điều, trên mặt hắn tỏ ra bình tình nhưng trong lòng kinh ngạc vô cùng, bởi hắn nhìn thấy được thực lực của Đỗ Thừa.
Chỉ là không vì vậy mà hắn chịu rút lui, đối với loại người như hắn, khiêu chiến mới là tất cả.
“Tới đi”.
Đỗ Thừa hoàn