Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan
Khu sinh thái rất lớn, bên hồ có những con đường để đi bộ.
Lúc này đã là hơn mười hai giờ, cả khu biệt thự mười phần im lặng, bốn phía còn có thể nghe được một ít tiếng kêu ve sầu ve sầu, trên mặt hồ trên mặt hồ thỉnh thoảng có một trận gió nhẹ thổi qua.
Cùng Trình Yên cứ như vậy đi tới, mặc dù không có nói chuyện nhưng Đỗ Thừa trong lòng cảm giác mười phần phong phú, cũng rất thỏa mãn.
Hai người đi năm sáu phút sau, Đỗ Thừa lúc này mới nhìn rõ một tòa biệt thự xây ở bên hồ, một nửa ở trên nước, một nửa ở dưới nước, phong cách châu âu, mười phần xinh đẹp.
Kế tiếp, Đỗ Thừa lại nhìn thấy vài tòa biệt thự khác cũng đều rất đẹp.
Bất quá mấy cái đó cũng không phải của Trình Yên, ước chừng mười mấy phút đồng hồ sau, Đỗ Thừa cùng Trình Yên lúc này mới đi đến một tòa biệt thự. Đây là một biệt thự dựa vào núi, cũng là Đỗ Thừa gặp qua biệt thự duy nhất mang phong cách Trung Quốc, chẳng qua bên trong biệt thự tối đen, ngay cả nửa ngọn đèn đều không có, không giống như các biệt thự khác đèn sáng rực rỡ.
"Tới, ta đi mở cửa".
Dừng bước, Trình Yên lúc này mới nhẹ nhàng buông ra cánh tay Đỗ Thừa, nói một tiếng liền đi thẳng đến nơi cửa chính biệt thự.
Vẫn là cái card kia, Trình Yên quét qua khe cửa, cánh cửa liền tự động mở ra, đồng thời đèn trong biệt thự cũng tự động phát sáng lên.
"Đỗ Thừa, chúng ta vào đi thôi".
Chờ cánh cửa mở ra lúc sau, Trình Yên hướng phía bên trong biệt thự mà đi vào.
Đỗ Thừa không nói gì thêm, lẳng lặng đi theo Trình Yên.
Tiến nhập biệt thự, xuất hiện trước Đỗ Thừa là một phòng khách rộng rãi phòng khách trang trí theo phong cách cổ điển, lấy gỗ là tài liệu chủ yếu, hương vị cổ kính cổ kính, có chút tiếc nuối là rất nhiều đồ dùng trong nhà mặt trên phủ thêm một tầng vải trắng, có chút phá hủy đi ý cảnh.
Trình Yên không có vội vã đi vào mà là đứng đứng ở đại sảnh nhìn kỹ bố cục, thần sắc đã tràn ngập hoài niệm.
Hồi lâu, Trình Yên bỗng nhiên mở miệng nói nói: "Em trước đây ở chỗ này nhưng giờ thì ít khi trở lại".
Nhìn thấy Trình Yên thần sắc, Đỗ Thừa biết nhất định là có một ít chuyện xưa, chẳng qua Đỗ Thừa cũng không có hỏi, chỉ là mỉm cười, bởi vì hắn cũng không phải người tò mò, Trình Yên không nói gì, hắn sẽ không chủ động nhắc tới.
Nhìn thấy trên mặt Đỗ Thừa tươi cười, trong ánh mắt Trình Yên nhiều vài phần ngọt ngào, hơn nữa nói: "Đi thôi, em đưa anh vào phòng để đàn".
"Ừm".
Đỗ Thừa nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó cùng Trình Yên đi lên lầu hai.
Lầu hai diện tích cũng rất lớn, ở bên trong đồng dạng cũng là có một cái phòng khách, bất quá so với lầu một thì nhỏ hơn một ít, mà ở một bên đại sảnh là một phòng để đàn, bên trong bầy đặt một cái đàn Piano màu đen.
Nó có chút cũ, hiển nhiên là đã lâu năm, mặt trên còn dính một tầng tro bụi, hẳn là rất lâu không ai động đến.
"Đây là nơi em luyện đàn, bất quá em không có thiên phú, đàn không tốt nên về sau bỏ" Trình Yên giải thích, sau đó lấy khăn lau cây đàn Piano.
Nếu luận thiên phú, Đỗ Thừa thật ra cũng không có thiên phú phương diện này, bình thường lúc nhàm chán, Đỗ Thừa cũng muốn luyện đàn, chẳng qua Đỗ Thừa luyện cũng không tốt, vì vậy lúc sau hắn cũng thôi.
Đương nhiên, chuyện này Đỗ Thừa tự nhiên là sẽ không nói ra, thấy Trình Yên lau Piano, Đỗ Thừa cũng ra giúp đỡ.
Chờ xong xuôi, Đỗ Thừa liền trực tiếp ngồi ở phía trước Piano, sau đó mỉm cười nhìn Trình Yên nói: "Kế tiếp, "Duyên" anh dành riêng cho Trình Yên tiểu thư".
"Cảm ơn".
Trình Yên nhẹ nhàng lên tiếng, trong lòng có thêm vài phần ngọt ngào.
Mà Đỗ Thừa lúc này để Hân Nhi Hân Nhi khống chế thân thể của mình mà đàn "Đồng thoại lý luyến nhân", cây Piano tuy rằng có chút già cỗi nhưng là âm sắc cũng rất tốt, hơn nữa tại hoàn cảnh im lặng này càng lộ ra vẻ thanh thúy.
Bất tri bất giác khuôn mặt Trình Yên đã bắt đầu lộ ra thần sắc hạnh phúc.
Nam nhân nguyện ý vì cô ấy đánh đàn, hơn nữa còn là một bản nhạc mười phần độc đáo, vậy cũng đủ để Trình Yên hãm sâu vào trong đó.
Theo mỗi tiếng nhạc, suy nghĩ Trình Yên Trình Yên đều rất mông lung, cùng Đỗ Thừa một chỗ, còn có cha mẹ của nàng một chỗ, một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi một bên nhìn cô ấy đàn. Mãi cho đến lúc Đỗ Thừa kết thúc Trình Yên mới chậm rãi hồi phục thần trí, chẳng biết lúc nào trong hai