Khi Thời Mạch nghe được có khách hàng muốn cậu giải quyết vụ án của họ, cậu giật mình ngoáy ngoáy tai, cậu không nghe lầm đó chứ, có khách hàng chỉ đích danh cậu tiếp nhận vụ án? Loại đãi ngộ này chỉ những luật sư danh tiếng mới có, hôm nay thật sự rơi xuống đầu cậu? Cậu ngẫm nghĩ lại, gần đây cậu có tiếp nhận vụ án khủng nào không...Hình như cũng không, toàn những vụ ly hôn, tranh chấp nhỏ nhặt, còn lớn chút là vụ tranh chấp hợp đồng vay có giá trị vài chục nghìn nhân dân tệ.
Sau khi gặp khách hàng và lắng nghe cụ thể về vụ việc, Thời Mạch chắc chắn rằng cậu đã nhận được miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Số tiền tranh chấp lần này lên tới 60 triệu, chính là 60 triệu, lên tới tiền triệu! Các vụ án mà cậu tiếp nhận chỉ tính theo tính đơn vị nghìn, vạn tệ, khả quan hơn là mấy trăm vạn, cao nhất là một triệu, đây là lần đầu tiên cậu tiếp nhận vụ án giá trị lên tới hơn 10 triệu.
Thời Mạch vui quá chừng, cậu đặc biệt nghiêm túc nghiên cứu vụ án này, dò hỏi kỹ càng từng chi tiết một để đưa ra hướng tư vấn thích hợp.
Khách hàng rất vừa lòng: "Luật sư Thời, thực sự cảm ơn anh, rất vui khi gặp được cậu.
Cậu rất nghiêm túc, giải đáp được nhiều thắc mắc của tôi.
Sau khi nghe cậu giải thích, tôi đã hiểu được hết.
Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."
Ngô Lâm dù gì cũng là chủ tịch cũng vừa là người đại diện theo pháp luật của công ty, khả năng nhìn người chắc chắn không tệ, luật sư Thời trong lòng nở hoa, lần đầu tiên cậu nhận được lời khen không phải đến từ các bà, các dì.
Chứng tỏ cậu vẫn là một luật sư có năng lực.
"Hợp tác vui vẻ, hợp tác vui vẻ." Thời Mạch cười ngoác miệng tận mang tai, "Có thể giúp được anh là vinh hạnh của tôi."
"Chậm đã luật sư Thời, tôi một yêu cầu quá đáng," Ngô Lâm lựa lời nói, "Công ty tôi đang kiện cáo với bên đó cho nên tiền bạc có hơi kẹt, chúng tôi mong muốn cậu có thể ký hợp đồng dịch vụ rủi ro, sau khi kết thúc chúng tôi sẽ trả toàn bộ phí luật sư cho cậu."
Khi chính thức tiếp nhận một vụ án, luật sư và khách hàng có thể ký kết với nhau một trong hai loại hợp đồng dịch vụ pháp lý.
Loại thường thấy nhất là Hợp đồng chung, ở đây khách hàng phải trả trước một nửa tiền phí luật sư, số tiền còn lại sẽ thanh toán sau khi hoàn thành vụ việc.
Hợp đồng còn lại là hợp đồng dịch vụ rủi ro, khi ký kết hợp đồng này thì bên khách hàng chỉ chi trả chi phí luật sư sau khi hoàn thành vụ việc.
Chi phí chi trả cho luật sư khi ký loại hợp đồng thứ hai cao hơn loại thứ nhất, tuy nhiên chỉ trong trường hợp bên khách hàng không tín nhiệm luật sư mới yêu cầu ký kết loại hợp đồng rủi ro này.
So sánh với việc nói huỵch toẹt ra rằng Ngô Lâm không tin tưởng Thời Mạch, cách nói của anh ta dễ chấp nhận hơn đối với người có lòng tự trọng cao như cậu.
Thời Mạch thoái mái đồng ý ký vào hợp đồng rủi ro với Ngô Lâm.
"Còn có một chuyện muốn thương lượng với cậu." Ngô Lâm bảo thư ký nhận lại hợp đồng, cười nói, "Là thế này, nếu có thể, tôi muốn cậu giúp tôi hòa giải với phía bên kia, số tiền tranh chấp trong vụ này quá lớn, án phí sẽ rất cao, nếu có thể hòa giải, án phí sẽ giảm được phân nửa, có thể tiết kiệm được một khoản.
Chúng tôi sở dĩ khởi kiện bên kia cũng chỉ muốn hù dọa bọn họ thôi, có thể giải quyết trong hòa bình thì đều tốt cho cả hai bên."
Thời Mạch vui vẻ đồng ý: "Không thành vấn đề, khi nào bên anh có thời gian rảnh, tôi sẽ cùng anh thỏa thuận với bên kia."
Ngô Lâm bảo thư ký xem xét lịch trình rồi ấn định thời gian:
"Sáng ngày mai thì sao luật sư Thời, có thuận tiện cho cậu không?"
"Được được, vừa vặn sáng mai tôi không bận gì."
"Vậy sáng mai nhé, ngày mai chúng ta sẽ đến trụ sở công ty phía bên kia, đây là địa chỉ công ty đó." Đưa địa chỉ của công ty kia cho Thời Mạch, Ngô Lâm thân thiện đưa tay về phía Thời Mạch, "Tôi sẽ liên lạc với bên kia sau, ngày mai chúng ta sẽ ngồi xuống đàm phán thật tốt, vất vả cho luật sư Thời trong thời gian này rồi."
"Nên làm nên làm." Thời Mạch bắt tay Ngô Lâm, mỉm cười tiễn Ngô Lâm ra về.
Ngô Lâm sau khi rời khỏi công ty luật Chung Nguyên, tâm trạng vui vẻ gọi cho Tạ Cẩm Trình: "Luật sư Tạ, cậu luật sư anh giới thiệu cho tôi rất được việc, năng lực rất tốt.
Cảm ơn anh đã giới thiệu cho tôi."
"Đừng khách sáo, tất cả đều do năng lực của cậu ấy, tôi đâu giúp gì được cho anh, ngược lại tôi phải xin lỗi vì không nhận vụ việc của anh được." Tạ Cẩm Trình trịnh trọng nói.
"Anh đừng nói vậy, tôi biết là anh rất bận, anh có thể giới thiệu cho tôi một vị luật sư tốt như thế, tôi rất cảm kích." Ngô Lâm cười ha ha, nghĩ đến điều gì đó rồi nói thêm, "Anh yên tâm, tôi không nói việc cậu giới thiệu cậu ta cho tôi."
"Cảm ơn anh.
Công việc tiến hành như thế nào rồi?" Ngô Lâm quen biết với bố của Tạ Cẩm Trình, nhưng không phải quá thân, vì vậy Tạ Cẩm Trình mới có thể đẩy vụ án này cho Thời Mạch.
Nhưng vì mối quan hệ với bố của hắn, hắn vẫn phải thể hiện một chút quan tâm đến vụ án này.
"Tôi đã ký hợp đồng với luật sư rồi, định ngày mai sẽ gặp bên bị kia, xem xét có thể hòa giải hay không."
"Chúc các anh hòa giải thuận lợi." Tạ Cẩm Trình nói, "Nếu có gì cần hỗ trợ, cứ nói với tôi."
"Được, cảm ơn anh."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tạ Cẩm Trình cũng không để tâm đến vụ án này nữa.
Tuy trình độ của Thời Mạch còn nhiều khiếm khuyết, nhưng nói năng rất có logic, kỹ năng trình bày cùng với cách đối nhân xử thế đều rất tốt.
Giải quyết vụ việc này không thành vấn đề, thông qua vụ án này có thể giúp Thời Mạch rút ra kinh nghiệm cho bản thân.
Tuy nhiên sáng sớm hôm sau, Tạ Cẩm Trình mới phát hiện có điều gì đó không ổn.
Lý do là khi hắn đang dọn dẹp bàn làm việc, hắn nhìn thấy một tờ giấy note, trong đó ghi lại các tình tiết của vụ án công ty Nhĩ Ngu, và tên của bên bị kiện đập vào mắt hắn.
Công ty TNHH Phát triển bất động sản Lý Gia và Gia La.
Công ty Gia La là công ty do Lý Gia thành lập.
Sao lại xui xẻo như vậy, Thợi Mạch lại đụng phải Lý Gia, hơn nữa Thời Mạch lại là bên đối đầu với Lý Gia.
Mí mắt Tạ Cẩm Trình giật giật, có dự cảm không lành, theo bản năng lập tức gọi điện cho Thời Mạch, tiếng tút dài lạnh như băng từ đầu dây vang lên, cho đến khi hệ thống tự động cúp máy hắn cũng không nghe được giọng của Thời Mạch.
Hắn gọi tiếp cho Ngô Lâm, Ngô Lâm cũng không nghe máy, cảm giác bất an càng ngày càng lớn, Lý Gia là tên có máu bạo lực, nếu Lý Gia thua kiện vụ này hắn sẽ táng gia bại sản, nếu Thời Mạch xảy ra chuyện gì, hắn cũng không thoát được can hệ.
Tạ Cẩm Trình lấy chìa khóa xe, lao ra cửa, lái xe chạy tới công ty Gia La.
Thời Mạch không nghĩ tới bên bị kiện lại là Lý Gia, người từng có xích mích với cậu, cả nước nhiều người trùng tên trùng họ như vậy, cậu không nghĩ tới lại chạm mặt tên oan gia ngõ hẹp này.
Lúc tiếp nhận vụ án, cậu quá hưng phấn cũng không để ý thân phận của Lý Gia, nên mới đồng ý nhận.
Thật sự là một sơ suất rất lớn.
Lý Gia vừa nhìn thấy bọn họ đã nhảy dựng lên, chỉ vào mũi Thời Mạch chửi rủa: "Chết tiệt, lại là tên luật sư này, cút ngay cho tôi."
"Lý tiên sinh có chuyện gì bình tĩnh hẵng nói." Thời Mạch kiên nhẫn nói.
"Còn cái gì để nói." Lý Gia nợ nần chồng, lần này đến cả công ty duy nhất còn lại cũng phải dùng để trả cho người ta, tức giận không kiềm chế được, "Tao không nợ tiền bố con thằng nào hết, một xu tao cũng cũng không nhả ra đấy! Đứa dám đòi tiền của tao, tao giết cả lò nhà nó."
"Lý tiên sinh, chúng tôi...Ối." Thời Mạch chợt thấy một cái bóng lướt qua, một cú đấm đập thẳng vào mặt cậu, không đợi cậu phản ứng lại thì hắn lại đấm liên tiếp vài cáu nữa vào người Thời Mạch.
"Luật sư Thời!" Ngô Lâm kinh hoảng kéo Lý Gia ra, lập tức gọi điện cho cảnh sát, "Anh dừng tay lại ngay! Tôi gọi cảnh sát tới rồi!".
Lý Gia điên cuồng giẫy khỏi tay Ngô Lâm, hắn vẫn muốn đánh Thời Mạch tiếp: "Hôm nay tao