Cuối cùng Tạ Cẩm Trình cũng không đến bệnh viện, mà ghé hiệu thuốc mua vài lọ thuốc giảm sưng, giảm đau, hoạt huyết, sau đó đưa Thời Mạch tới một nơi.
Nhà riêng của hắn.
Tình cờ nhà hắn ở ngay gần công ty La Gia, Thời Mạch đang cần một nơi yên tĩnh để bôi thuốc nên đưa Thời Mạch về đây.
Đây là biệt thự hắn giấu bố mẹ mua, tọa lạc ở khu đô thị xa hoa bậc nhất thành phố, tổng diện tích 500 mét vuông, trang trí nội thất sang trọng, mang phong cách Châu Âu cổ kính.
Thỉnh thoảng hắn sẽ đến đây nghỉ trưa, hoặc khi bị cha mẹ hắn mắng đến mức chịu không nổi, cũng sẽ đến đây ở một thời gian.
Bởi vì hắn cũng ít khi ở nên nơi này có phần thiếu hơi người.
Thời Mạch tò mò nhìn đông nhìn tây, khen thật lòng: "Trang hoàng hoành tráng thật, nhưng mà có hơi trống trải, nên có thêm vài món đồ trang trí hoặc là mấy cái cây cảnh".
"Nói sau đi" Tạ Cẩm Trình cởi áo khoác rồi treo lên, đi rửa tay sạch sẽ, ngồi xuống sô pha: "Lại đây bôi thuốc."
Thời Mạch không nhúc nhích: "Không cần, tôi tự bôi được mà." Nhờ một người đàn ông khác bôi thuốc thấy hơi kỳ quái, nếu là một em gái nóng bỏng thì còn chấp nhận được.
"Không có gương." Tạ Cẩm Trình mở nút trên của cổ áo, đặt hết tất cả các loại thuốc lên bàn.
Thời Mạch chỉ tay về phía nhà vệ sinh: "Trong nhà vệ sinh có..."
"Không cho phép cậu dùng gương trong đó." Tạ Cẩm Trình đột nhiên nắm lấy tay Thời Mạch, dùng sức kéo, Thời Mạch ngã nhào lên ghế sô pha, chưa kịp ngồi dậy, cằm đã bị một bàn tay rắn chắc nắm lấy.
Thân hình Tạ Cẩm Trình gần ngay trước mắt, Thời Mạch bị bao phủ bởi bóng dáng của Tạ Cẩm Trình, gần đến mức có thể thấy rõ cơ bắp rắn chắc dưới cổ áo mở rộng của hắn, áp lực vô hình như núi đè lên cậu, Thời Mạch nuốt nước miếng, cơ thể cứng còng không dám cử động.
Làm gì vậy, tư thế này kỳ lạ lắm rồi đó.
Thời Mạch nhìn thằng vào mắt Tạ Cẩm Trình, đôi mắt sâu không thấy đáy, khiến người ta lạc vào đó lúc nào không hay, cậu lập tức hoàn, xấu hổ quay mặt đi rồi chỉ vào lọ thuốc trên bàn: "À, bôi thuốc, bôi thuốc."
Tạ Cẩm Trình híp mắt lại, giống như một con cáo xảo quyệt đang tính toán điều gì đó.
Hắn ngồi thẳng lưng, đầu tiên lấy tăm bông nhúng một chút cồn, tư thế chuẩn bị nắm cằm Thời Mạch, Thời Mạch lập tức giơ tay ngăn cản: "Tôi ngồi im mà, không ngọ nguậy đâu."
Tạ Cẩm Trình lúc này mới thu tay lại, lấy tăm bông bôi lên vết thương của Thời Mạch, mặt Thời Mạch có vài vết trầy xước, có lẽ do móng tay Lý Gia cào xước, khi bôi cồn vào vết thương liền trở nên nóng rát.
"Úi..." Thời mạch hít một hơi, giây tiếp theo, khuôn mặt của Tạ Cẩm Trình tiến lại gần, làn da gần như không nhìn thấy lỗ chân lông, mí mắt vừa dài vừa cong, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng trơn bóng...!Quá gần, gấn đến mức dường như có thể cảm nhận được hơi thở của Tạ Cẩm Trình.
Thình thịch, thình thịch, tim Thời mạch đập nhanh đến mức không thể tin được, cậu sắp không kiểm soát nổi cảm xúc không thể giải thích được đang tràn ra trong lồ ng ngực.
Vù—
Cơn gió trong veo mang theo chút hơi ấm lướt qua mặt, Thời Mạch giật mình, cậu chợt nhận ra Tạ Cẩm Trình chỉ đang giúp cậu thổi vết thương mà thôi.
Thật là...Cậu hưng phấn cái gì chứ, chắc là gần đây không ngắm mấy em gái nóng bỏng, hormone nhất thời bùng nổ.
Bôi thuốc xong, Thời Mạch vào nhà vệ sinh soi gương, ôm khuôn mặt sưng sắp thành đầu heo của mình hét lên: "Chết rồi, đẹp trai như này sao mà dám ra đường."
"Lấy cái này chườm đi." Tạ Cẩm Trình đưa cho Thời Mạch một miếng băng gạc bọc viên đá bên trong, "24 tiếng nữa thì chườm trứng gà nóng."
"Được rồi." Thời Mạch vừa chườm đá vừa bực dọc, "Trời đánh thánh vật cả họ Lý Gia, thù này tôi phải bắt hắn trả gấp bội."
"Cậu còn định gây sự tiếp với hắn?" Tạ Cẩm Trình khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào cửa, "Không nhận vụ này còn có vụ khác, còn mạng chỉ có một, chi bằng chủ động hủy hợp đồng với Ngô Lâm còn vớt lại được chút thể diện."
Thời Mạch dừng động tác chườm đá, nhìn Tạ Cẩm Trình qua gương, gằn từng chữ: "Nhưng cơ hội để được nhiều người chú ý chỉ có lần này thôi.
Tôi sẽ không hủy hợp đồng với Ngô Lâm, tôi không thể trốn tránh, muốn được người khác công nhận năng lực mình thì nhất định phải đối mặt.
Tôi không phài là loại người thô bạo chỉ biết dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, tôi là luật sư, điều tôi cần phải làm là ở tòa án, dùng lý lẽ lập luận của mình khiến cho Lý Gia không thể chối cãi, giành lại quyền lợi cho thân chủ của mình.
Tạ Cẩm Trình bất chợt không biết nói gì, một vài quan niệm cố chấp dưới sự tác động của những lời này đang lặng lẽ thay đổi, nhất định phải đối mặt, không thể trốn tránh, là cơ hội duy nhất được mọi người ghi nhận...
"Muốn người ta chú ý mình, thì chú ý bản thân trước đi đã." Tạ Cẩm Trình nhìn bộ dáng lôi thôi lếch thếch của Thời Mạch, "Cậu định dùng cái dáng vẻ này khiến người khác nể phục mình đây hả?"
Những tưởng rằng Thời Mạch sẽ nhảy dựng lên, không nghĩ tới cậu chỉ sửng sốt một lát, cúi đầu giật giật bộ quần áo cũ nát của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Tệ đến vậy sao?"
"Cậu cho rằng vậy là ổn rồi?"
"Không ổn...Không đúng, đây là phong cách riêng có biết không" Thời Mạch lại bắt đầu sĩ diện, "Các anh làm gì biết thưởng thức."
Tạ Cẩm Trình nở một nụ cười, xoay người đi: "Tôi đi nấu cơm, cậu cứ tiếp tục soi"
Người trong gương có nước xa xanh xao vàng vọt, quần áo luộm thuộm, không còn sót lại chút phong thái tài hoa anh tuấn năm đó.
Kể từ khi gia đình sa sút, trên vai phải gánh một món nợ lớn, những bộ quần áo, phụ kiện hàng hiệu lớn nhỏ đều phải bán đi, những gì còn lại chỉ toàn là những bộ quần áo rách nát, nhăn nheo cũ kĩ.
Cậu không còn chú ý vào vẻ bề ngoài, còn tìm lý do biện bạch: việc quan trọng bây giờ là kiếm tiền, không có thời gian lo việc khác.
Thời Mạch tỏ vẻ mặt thất bại, nhe răng trợn mắt với cái gương...Đúng là xấu xí thật.
Cậu không khỏi tự khinh bỉ chính mình, nhớ năm đó cậu còn là hotboy của trường, bây giờ càng ngày càn tàn.
Soi gương một lúc lâu, đang suy nghĩ làm sao để thay đổi bản thân, Tạ Cẩm Trình mặc tạp dề đi tời, sờ đầu cậu: "Ăn cơm."
"Nhanh vậy sao?" Thời Mạch ngạc nhiên, "Anh nấu nhanh quá rồi đó, hay là gọi đồ ăn ngoài vậy?"
Tạ Cẩm Trình cởi tạp dề, đi ra phòng bếp, tiện thể bưng đồ ăn để lên bàn, Thời Mạch cũng chạy lại giúp.
Ba đ ĩa đồ ăn, một tô canh, mùi thơm lan tỏa tứ phía, màu sắc bắt mắt, nhìn rất tươi, có thể thấy không phải là đồ ăn liền.
Thời Mạch hít một hơi, khn ngợi: "Thơm quá, không nghĩ là anh còn biết nấu ăn."
"Bình thường ở nhà tôi là người nấu cơm" Tạ Cẩm Trình xới cho Thời Mạch một bát cơm đầy.
Thời Mạch nhận bát cơm bằng hai tay, nóng lòng muốn nếm thử đồ ăn, mòn nào cũng rất ngon, cậu khen không dứt miệng: "Ngon thật đấy, tôi tưởng nhà anh thuê người giúp việc nấu ăn."
"Lo ăn đi, coi chừng đụng vào vết thương." Người giúp việc? Ờ nhà, hắn chính là người giúp việc toàn năng.
Cơm nước xong xuôi, Thời Mạch giành rửa chén, Tạ Cẩm Trình không để người có thương tích làm việc, lôi Thời Mạch đến bàn máy tính, đưa cho cậu một cuốn sổ tinh xảo.
"Vì cậu đã quyết định đấu với Lý Gia tới cũng, vậy bây giờ phải bắt đầu từ đơn khởi kiện." Tạ Cẩm Trình nói, "Đây là những ghi chú tôi đã tích lũy nhiều năm qua, cậu có thể tham khảo."
Mở cuốn sổ ra, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là nét chữ mạnh mẽ, mạch lạc, rõ ràng, đọc rất thích mắt.
"Cảm ơn anh." Thời Mạch chân thành cảm ơn, Tạ Cẩm Trình hào phóng sẵn sáng truyền lại kinh nghiệm mà hắn đã đúc kết nhiều năm qua, điều đó cho thấy hắn thực sự coi cậu là một người bạn chân chính.
Tạ Cẩm Trình đóng của lại, cho Thời Mạch một không gian riêng tư.
Hai giờ sau, Thời Mạch đưa Đơn khởi kiện cho Tạ Cẩm Trình xem.
Tạ Cẩm Trình một tay đỡ lưng ghế, một tay chống lên bàn, tư thế này gần như có thể ôm trọn Thời Mạch, Thời Mạch chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy chiếc cằm trơn bóng của tạ Cẩm Trình cùng với đường cong cơ bắp như ẩn như hiện dưới cổ áo hắn.
Cơ thể Tạ Cẩm Trình có một mùi hương thoang thoảng, làm cho đầu óc Thời Mạch nhất thời bị mê hoặc, nhìn kỳ thì Tạ Cẩm Trình rất có khí chất và mị lực, cử chỉ, điệu bộ ưu nhã, quý khí, diện mạo cũng là kiệt tác do Nữ Oa đắp nặn.
Một người đàn ông hoàn mỹ như thế, không biết người phụ nữ nào có thể xứng đôi với hắn.
"Thời Mạch?"
Đột nhiên thấy trên vai rung rung, Thời Mạch chợt tỉnh lại:
"Hả...hả?"
"Cậu đang nhìn gì đấy?" Tạ Cẩm Trình cúi thấp người xuống, tiến lại gần, bắt gặp ánh mắt lảng tránh của Thời Mạch.
"Tôi đang nhìn...Ờ...Tôi nhìn thấy râu của anh mới mọc nè." Nói xong, Thời Mạch muốn cắn lưỡi tự tử, Tạ Cẩm