Dòng chữ ám chỉ tên của Giai đoạn II đã không còn màu xám tối âm u như xưa mà thay vào đó thỉnh thoảng lại sáng lên rồi chớm tắt.
Hơn nữa, đó không còn là "..." đơn thuần mà một vài kí tự đã lộ diện.
Có thể nói là tôi chỉ mới đặt nửa bước chân vào cảnh giới ấy nhưng với hiện tại, thế là đủ.
Ít ra tôi đã tìm ra được con đường để đạt đột phá cánh cửa hùng vĩ ấy.
So với việc lần mò trong vô vọng như khi xưa thì đây đã là một món hời lớn.
Ở Giai đoạn II, Nhịp điệu chiến trận cho phép người ta không chỉ né tránh mà còn phản công bằng những bước di chuyển hoàn hảo và đầy tinh tế, sang trọng.
Nó vẫn là một vũ điệu tử thần nhưng so với Giai đoạn I, giống như so sánh một đứa trẻ tập đi với một vũ công bậc nhất thế giới.
Và quan trọng hơn hết, tất cả những điều đó được thực hiện một cách vô thức mà không cần sự kiểm soát cơ thể đầy mệt mỏi của người dùng.
Có thể nói khi một người thức tỉnh Giai đoạn II của Nhịp điệu chiến trận, họ có thể ngủ trong khi đang đánh nhau và cơ thể họ vẫn di chuyển một cách hoàn hảo để tấn công đồng thời phòng thủ.
Nếu cố moi ra điểm yếu thì đó là điều đó chỉ áp dụng cho cơ thể.
Còn các kĩ năng và ma pháp tôi phải dùng tâm trí của mình để kích hoạt.
Tuy nhiên, bằng việc không cần tập trung điều khiển cơ thể, tôi có thể dành hết tâm trí cho các suy luận, chiến thuật và cấu thành ma pháp.
Quả thật rất đáng sợ, xứng đáng với biệt danh Nghệ thuật chiến đấu trực diện mạnh nhất trong kiếp trước của tôi.
Mặc dù chỉ mới đạt được một nửa, tức là né tránh và phòng thủ trong vô thức nhưng đây là nền tảng rất tốt để tôi hoàn thiện nó trong tương lai không xa.
Lấy lại bình tĩnh, tôi gạt niềm vui sang một bên và tập trung tìm kiếm con sói.
Cảm nhận từng ngóc ngách nơi sâu thẳm nhất của bãi đá, tôi nhận thấy một bóng dáng quen thuộc.
Chậm rãi dùng Thao túng môi trường gạt những viên đá ra.
Khi hình bóng hấp hối của con sói lộ diện, trong đôi mắt nó hiện lên một tia cam chịu, sự cam chịu trước hiện thực tàn nhẫn.
Nhìn thấy điều ấy, tôi không khỏi có chút khó tả.
Lần đầu dùng thần giao cách cảm, một sợi ma lực hình thành giữa chúng tôi.
Với ý nghĩ, tôi nói với con sói :
"Haiz, cảm ơn mày nhiều lắm.
Nhờ có mày mà tao đã tìm được con đường để có thể tiếp tục tiến lên.
Nhưng quan trọng hơn, nhờ mày mà tao lại tìm được lý do để tiếp tục tồn tại và chiến đấu.
Mày...là một thiên tài, như tao.
Nhưng trong vô vàn thiên tài, chỉ có số ít mới có thể trưởng thành và trở thành những người khổng lồ vĩ đại.
Và thế giới không có đủ tài nguyên cho số lượng lớn thiên tài phát triển.
Vì vậy, các thiên tài luôn phải tranh dành nhau từng giọt tài nguyên ít ỏi.
Có một sự thật dù rất tàn nhẫn nhưng không ai có thể chối cãi, để tiến lên cao hơn, ta cần những "viên đá lót đường".
Và để leo lên càng cao, các "viên đá lót đường" phải càng lớn,