16.
Tất cả mọi người ở hiện trường đều choáng váng!
Khuôn mặt của Lâm Uyển Uyển nhanh chóng sưng thành cái đầu heo, đôi mắt cô ta tràn ngập vẻ phẫn nộ và oán độc, như hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
Đạo diễn thấy thế thì lập tức hô cut!
Tạ Yến Việt nhanh chóng chạy tới trước mặt tôi, dùng ngón tay nâng mặt tôi lên, trong đôi mắt tràn ngập vẻ phẫn nộ.
“Đau không? Để anh chườm đá cho em.”
“Không cần đâu, để em tự làm.”
Tôi càng thấy kỳ quái hơn, tôi đã tát Lâm Uyển Uyển hai cái bạt tai, nhưng sao Tạ Yến Việt vẫn không thèm ngó Lâm Uyển Uyển lấy một cái.
Tạ Yến Việt đưa tôi ra xe RV, giúp tôi chườm đá.
Mà chỉ chốc lát sau, Lâm Uyển Uyển vọt vào, vẻ mặt tức giận, chỉ vào mũi của tôi mắng: "Cô dám đánh tôi, cô phải xin lỗi tôi ngay! Nếu không, tôi sẽ bảo Tạ Thái tử gia hoàn toàn phong sát cô!”
Tôi:...
Nhịn không được nhìn về phía Tạ Yến Việt.
Ánh mắt Tạ Yến Việt lạnh như băng nhìn cô ta, gằn từng chữ: "Cô... muốn chết.”
Lâm Uyển Uyển cười lạnh, trên mặt lộ ra nụ cười trào phúng, khinh bỉ nhìn Tạ Yến Việt: "Anh là cái cọng hành gì! Ồ, tôi nghe nói… Hình như anh chính là cậu trợ lý nhỏ đã yêu đương với cô ta, đúng không nhỉ!”
Lâm Uyển Uyển tiếp tục trào phúng tôi, "Cố Thần Thần, cô không có tí ánh mắt nào cả, sao lại yêu đương với một tên trợ lý cơ chứ, ha ha ha, tôi thấy hai người quả thực rất xứng đôi! Cùng hạ tiện như nhau!”
Tôi khó có thể tin nhìn cô ta chằm chằm, đứng lên, giống như sư tử biển, vỗ tay bôm bốp cho cô ta.
Trâu lắm!
Giỏi lắm!
Cũng đúng, lúc Tạ Yến Việt làm trợ lý cho tôi, tôi thường gọi anh là Việt Việt, những người khác cũng gọi anh là Tiểu Tạ, chẳng ai gọi tên đầy đủ của anh cả.
17.
Lâm Uyển Uyển cau mày, vẻ mặt khó hiểu, "Cô bị bệnh thần kinh à!”
Tôi chỉ vào mặt Tạ Yến Việt, thử hỏi: "Cô... không biết anh ấy à?"
Lâm Uyển Uyển cười lạnh, khinh bỉ nói: "Không phải chỉ là tên trợ lý quèn của cô thôi sao?”
Lần này tôi thật sự xác định, Lâm Uyển Uyển không biết Tạ Yến Việt.
Kế tiếp thái độ của Tạ Yến Việt càng thêm kích thích.
Anh lạnh lùng nói: "Nếu như cô không quỳ xuống xin lỗi bạn gái tôi, cô mới là người bị phong sát đấy.”
“To mồm ghê đấy, anh tưởng anh là ai!”
Sau đó, đạo diễn đi vào, vội vàng khom lưng với Tạ Yến Việt, "Tạ thái tử gia, cậu đến rồi à, là do chúng tôi tiếp đón không chu đáo..."
Lúc Lâm Uyển Uyển nghe đạo diễn nói những lời này, con ngươi của cô ta như muốn lồi ra, dáng vẻ như sắp ngất tới nơi.
Tạ Yến Việt nói: "Đạo diễn Vu, loại diễn viên như này thì ông nên đá ra ngoài đi! Sau này công ty sẽ vĩnh viễn không hợp tác với loại nghệ sĩ này nữa.”
“Được, tôi hiểu rồi." Đạo diễn là người tinh ý, lập tức biết đây là ý gì.
Lúc này Lâm Uyển Uyển sợ thật rồi.
Cô ta khóc như mưa, vẻ mặt nhu nhược, mong muốn gợi lên chút ý thương hại của Tạ Yến Việt.
“Tạ thái tử gia, tôi… Tôi có mắt không thấy Thái Sơn, là tôi đã mạo phạm, cầu xin anh bỏ qua cho tôi.”
Nhưng Tạ Yến Việt lại dịu dàng nhìn tôi, ánh mắt dừng lại trên mặt tôi, biểu cảm tràn ngập vẻ đau lòng.
“Người cô nên xin lỗi là cô ấy. Lời tôi vừa nói, cô đã quên rồi sao?”
Lâm Uyển Uyển không cam lòng, mím môi, nghẹn khuất quỳ gối trước mặt tôi.
“Tôi sai rồi, tiểu thư Cố Thần Thần, là tôi...... đã mạo phạm cô.”
Tôi bình tĩnh nói: “Tôi không cần lời xin lỗi của cô, lời xin lỗi của cô chẳng qua chỉ là biểu hiện của sự khuất phục trước quyền thế của anh ấy mà thôi.”
Dù cho Lâm Uyển Uyển có không cam lòng, nhưng giờ này cô ta cũng không dám bật lại nữa.
Tạ Yến Việt bảo bọn họ đi ra ngoài.
Đợi khi trong xe chỉ còn lại mình tôi và Tạ Yến Việt, toàn bộ không khí có chút là lạ.
Tạ Yến Việt như lệ thường dịu dàng chườm đá cho tôi.
Mà tôi thì không kiềm chế được con sâu tò mò trong bụng.
“Em nghe nói, không phải anh thích Lâm Uyển Uyển sao? Anh thầm mến Lâm Uyển Uyển từ lâu...”
Đôi mắt Tạ Yến Việt sáng lên, "Em... em ghen à?”
Tôi xấu hổ nói: "Anh đừng nói sang chuyện khác.”
“Anh không biết cô ta.”
Tạ Yến Việt trầm mặc một lúc, sau đó dịu dàng kiên nhẫn nói tôi nghe: “Sở dĩ cô ta đoán sai, chắc là vì nhận lầm người. Năm năm trước, anh mới được đổi lại.”
“Đổi lại? Là ý gì?”
“Lúc anh mới sinh ra, anh bị người ta ác ý đánh tráo, mãi đến tận năm năm trước mới được người nhà họ Tạ tìm về, cho nên ở nhà họ Tạ có đến hai người được gọi là thái tử gia. Nhưng, hầu hết mọi người chỉ biết có một thái tử gia, là con trai cả của nhà họ Tạ, rất ít người biết đến anh, mà anh cũng không quan tâm.”
Tôi lập tức hiểu ra, tuy rằng Tạ Yến Việt nói rất đơn giản, giọng điệu cũng dịu đi, nhưng người chân chính trải qua loại chuyện này, chắc hẳn sâu trong nội tâm đã phải trải qua đau xót và đấu tranh mà người khác khó có thể tự mình lĩnh hội.
Chuyện tới thế này rồi, tôi cũng thẳng thắn nói: "Anh không thiếu tiền, vậy tại sao anh lại tới làm trợ lý của em? Em còn tưởng rằng anh yêu Lâm Uyển Uyển, cầu mà không được, nên coi em là thế thân.”
Nhất thời Tạ Yến Việt nóng nảy, "Không phải! Sao anh có thể coi em là thế thân được chứ! Anh… Anh…”
Đôi mắt anh nhìn chăm chú vào tôi, lỗ tai đỏ lên, ánh mắt lại mang theo vẻ kiên quyết làm cho người ta an tâm, gằn từng chữ nói: "Anh đến đây là vì em. Anh muốn offline với em.”
Lần này, đổi lại là tôi trợn tròn mắt.
Khoan!
Offline?
“Offline là có ý gì?”
18.
Trên mặt Tạ Yến Việt cũng hiện vẻ thẹn thùng, "Thần Thần, em còn nhớ... một cái tài khoản mạng, tên là Thuần Sắc Dạ không?"
Khóe miệng tôi co giật, sao tôi có thể không nhớ chứ!
Năm năm trước, lúc tôi còn chưa vào giới giải trí, tôi từng yêu đương qua mạng với một nam sinh, tài khoản trên mạng của đối phương là "Thuần Sắc Dạ".
Bởi vì lúc ấy tôi thường trêu chọc anh ấy đến mức anh ấy phải ngây ngốc cạn lời, nên tôi thường ghẹo anh ấy là chàng thiếu niên ngây thơ.
Chúng tôi yêu nhau qua mạng gần một năm, lúc chuẩn bị offline biến tình trên mạng thành tình thực tế, thì tên đó lại cho tôi leo cây!
Lúc đó tôi cũng khá ngốc nghếch, cứ chờ mãi ở thành phố xa lạ, quanh quẩn ở địa điểm hẹn nguyên một tuần, sáng nào cũng tới công viên gọi một ly trà, chờ tới buổi tối mới chịu quay về.
Một tuần sau, tôi hoàn toàn tin tưởng đoạn tình yêu qua mạng đầu tiên của đời mình, cũng là mối tình đầu của tôi, có kết cục BE!
Nhưng tôi thật không ngờ, Tạ Yến Việt lại chính là người bạn trai qua mạng đó.
Những ký ức đã chết lặng dần ngoi lên tấn công tôi.
Hiện giờ tôi đã không còn phẫn nộ như lúc trước, chỉ là trong lòng vẫn quanh quẩn một chút nghi hoặc và tiếc nuối.
“Sao hôm đó anh lại không đến?”
Anh chua xót nói: "Lúc đó anh bị tai nạn, hôn mê bất tỉnh nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt gần hai tháng trời mới được đưa ra ngoài. Đợi đến khi anh liên lạc với em, em đã xóa kết bạn với anh, cũng xóa luôn tài khoản rồi.”
“Anh từng thử tới xem camera giám sát gần địa điểm chúng ta hẹn gặp lúc đó, nhưng em toàn đội mũ, camera không quay được rõ mặt em."
“Anh thấy em… Đợi anh hẳn một tuần. Rất xin lỗi em…” Trong giọng anh tràn ngập vẻ áy náy.
“Vậy sao anh tìm được em?” Tôi hỏi.
Anh chỉ vào cổ tôi, “Có một lần, khi tham gia chương trình giải trí, em có đeo một sợi dây chuyền, dây chuyền đó là món quà anh tặng em, anh còn nhớ rất rõ. Nhờ đó nên anh mới nhận ra người ấy chính
là em!"
Tôi bừng tỉnh, cái dây chuyền ấy là thứ tôi tiện tay lấy từ trong hộp ra, sau khi quay xong, nhìn kỹ mới nhận ra đó là món quà bạn trai cũ qua mạng đã gửi tới cho tôi.
“Anh muốn tới giải thích trước mặt em, nhưng lại cảm thấy... sợ là em đã quên anh rồi. Anh có xem chương trình của em, em nói em thích đàn ông ngây thơ. Anh còn nghe nói em ghét mấy tên phú nhị đại, tốt nhất người yêu của em phải là người sạch sẽ trong sáng, gia cảnh bình thường. Cho nên anh mới tới ứng tuyển làm trợ lý của em, muốn tới gần em.”
Thì ra là vậy.
Anh ấy chưa từng vì Lâm Uyển Uyển nên mới tới gần tôi.
Nhưng đây là lời đồn bậy gì thế! Xưa nay tôi có từng nói mình ghét mấy tên phú nhị đại bao giờ đâu!
Chắc là bị hiểu lầm, trong lần phỏng vấn đó, tôi có kể lúc trước có một vài tên phú nhị đại cố ý đùa giỡn, ôm thái độ hài hước theo đuổi tôi, làm cho tôi cực kỳ phản cảm với một vài cách thức theo đuổi dầu mỡ và gióng trống khua chiêng như thế.
Tạ Yến Việt vừa dịu dàng vừa không mất đi vẻ bá đạo, hỏi: “Thần Thần, chúng ta làm hòa nhé, được không em?”
Tôi chần chừ nói: "Không phải chúng ta đã chia tay rồi sao?"
Anh quật cường nói: "Anh không đồng ý, nên chúng ta chỉ là cãi nhau thôi.”
Chơi xấu à!
Anh nói tiếp: “Em có thể cho anh một cơ hội nữa không? Anh... hứa sẽ không làm em sợ nữa, anh sẽ không đánh người trước mặt em nữa. Em đừng sợ hãi và bỏ chạy, được không? Anh sẽ không làm hại em đâu."
Tôi bối rối, "Anh cảm thấy vì em sợ anh, cho nên mới chạy à?”
Đôi mắt đen của anh tủi thân nhìn tôi, ánh mắt như câu trả lời khẳng định.
Tôi lắc đầu, xấu hổ nói: "Em chạy không phải vì anh đánh người cho nên mới chạy! Lúc đó anh làm vậy là để bảo vệ em, sao em lại nghĩ anh đáng sợ được! Em chạy là vì, thứ nhất, anh là Thái tử gia, em lại coi anh là tiểu nãi cẩu xoay anh vòng vòng, sai khiến anh khắp nơi, nếu đổi lại là anh, anh không thấy chột dạ sao? Thứ hai, em tưởng lầm rằng anh coi em là thế thân của Lâm Uyển Uyển, nghĩ rằng sau khi anh ở bên Lâm Uyển Uyển, sớm muộn gì cũng sẽ đá em, còn không bằng em bỏ anh trước, cũng như để tránh đầu sóng gió, em và Lâm Uyển Uyển có thù với nhau, em sợ anh sẽ ra mặt giáo huấn em thay cho cô ta.”
“Vậy giờ em… còn sợ anh không?”
Tôi nói: “Lúc mới đầu khi biết thân phận của anh, em rất sợ.”
Tôi kể ngắn gọn chuyện gặp anh trong phòng bao quán bar một lần.
Vẻ mặt anh càng thêm bối rối.
“Nhưng sau đó, quả thật anh không hề làm tổn thương em, vẫn cứ như bình thường, dần dần em không sợ nữa.”
Thậm chí anh còn hơi luống cuống: “Anh biết em thích nam sinh ngây thơ, anh… Anh sẽ cố gắng!”
“Không cần.”
Tôi thấy ánh sáng trong mắt anh thoáng cái tắt ngủm, trở nên ảm đạm.
“Em cảm thấy anh của bây giờ cũng rất tốt.”
Tạ Yến Việt mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn tôi.
“Em… Ý em là…”
“Cứ là chính mình là được rồi.”
Chưa kể, tôi cảm thấy bộ dáng ngầu lòi của anh ấy cũng rất đáng yêu.
Hơn nữa, dáng vẻ dịu dàng ngày thường của anh ấy cũng không phải giả vờ.
Chỉ là, tôi tò mò…
“Lúc em hôn anh, lỗ tai của anh sẽ đỏ lên. Cái đó là anh giả bộ, hay là xấu hổ thật vậy?”
19.
Đôi mắt anh nhìn tôi, "Nếu em... muốn biết, vậy hôn một cái là sẽ biết ngay.”
Tôi không kìm được hôn lên mặt anh một cái, chợt thấy mặt anh đỏ bừng, hơn nữa còn lan ra đến tận lỗ tai.
Thì ra, ở mặt tiếp xúc thân mật thế này, bạn trai tôi quả thực đơn thuần muốn chếc!
Nhưng ở các mặt khác anh lại rất trưởng thành, còn rất lạnh lùng và đẹp trai.
“Là xấu hổ thật.” Giọng của anh vừa trầm thấp vừa khàn khàn.
Tạ Yến Việt tiếp tục nói: "Chúng ta... có thể yêu đương tiếp không?"
Tôi cố ý nói: "Lúc trước là em theo đuổi anh.”
Anh rất biết điều, nói ngay: “Vậy lần này để anh theo đuổi em!”
Nửa năm sau.
Có rất nhiều chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.
Ví dụ như, người giành được giải thưởng ảnh hậu không phải là Lâm Uyển Uyển.
Lâm Uyển Uyển đã rời khỏi giới giải trí, bởi vì cô ta ngoại tình nhiều lần, ở phim trường thì thường xuyên bắt nạt người mới, chuyện đùa giỡn ác ý và tung lời gièm pha về đại V bị lộ ra ánh sáng, không chỉ mất hết nhân khí và tài nguyên của lúc trước, mà cô ta còn phải bồi thường khoản tiền vi phạm hợp đồng có giá trên trời.
Lúc này, Tạ Yến Việt đang nấu cơm trong bếp, còn tôi thì đang vui vẻ ăn bánh ngọt.
Tạ Yến Việt đi tới, dịu dàng dỗ dành tôi: "Cơm làm xong rồi.”
“Được rồi.”
Trong nửa năm này, thay vì nói là Tạ Yến Việt đang theo đuổi tôi, còn không bằng nói là hai chúng tôi đang yêu nhau ngọt ngào hường hường phấn phấn.
Ai có thể ngờ, thái tử gia Giang Thành bên ngoài thì lãnh khốc vô tình, nhưng bên trong thì ngây thơ muốn chếc!
Tuy rằng tôi cũng phát hiện, ở phương diện nào đó anh đúng là rất ngây thơ, nhưng ở phương diện nào đó anh rõ ràng là một con… Hừ, hồ ly bụng dạ đen tối, có đôi lúc tôi hoài nghi, anh tới đây là vì muốn cố ý câu dẫn tôi!
Nhưng tôi cũng không ghét bỏ anh, ngược lại rất ưng cái dáng vẻ này của anh.
Buổi tối, sau khi Tạ Yến Việt và tôi cơm nước xong, anh định chào tạm biệt tôi.
Tôi cố ý kéo cổ tay anh, dựa sát vào lòng ngực anh, "Đêm nay, anh muốn ở lại không?"
Tôi nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng trong lồng ngực anh.
Anh dịu dàng hỏi: “Em đồng ý cho anh trở thành bạn trai chính thức của em rồi sao?"
“Ừm ừm.”
Trên mặt tôi nở nụ cười, chụt một cái hôn lên mặt anh, "Xin chào, bạn trai.”
“Xin chào, bạn gái của anh.”