Phiên ngoại về Tạ Yến Việt.
Năm tôi 18 tuổi, tôi đã yêu một người bạn gái qua mạng.
Ban đầu là cô ấy chủ động kết bạn với tôi, hàng ngày cô ấy đều chủ động trò chuyện với tôi về những chuyện thú vị xảy ra quanh cô ấy.
Lúc đầu, tôi hiếm khi trả lời cô ấy.
Nhưng thời gian trôi qua, tôi dần dần quen với việc nghe cô ấy lải nhải liên miên.
Từ nhỏ tôi đã biết tôi là con hoang, mỗi năm người được gọi là bố của tôi sẽ gửi một khoản tiền cho bảo mẫu, để bà ta chăm sóc cho tôi.
Có điều, năm nào bà ta cũng nuốt gần hết số tiền đó.
Tôi lớn lên trong sự hà khắc, ngược đãi của bà ta.
Sau đó, tôi tự dọn ra ngoài ở riêng, tự học kỹ thuật mạng, thiết kế vài phần mềm rồi bán lấy tiền.
Trước khi cô ấy xuất hiện, có rất ít người chịu nói chuyện với tôi.
Từ tôi nghe được nhiều nhất là con hoang, kẻ thứ ba không biết xấu hổ, đồ tự kỷ, đầu óc có vấn đề…
Năm tôi mười chín tuổi, tôi và cô ấy hẹn gặp mặt offline.
Vì cái ngày đáng mong chờ đó, tôi đã chuẩn bị rất nhiều quà tặng, sợ cô ấy không thích, tôi còn cố ý lên mạng search xem các nữ sinh bình thường thì thường thích cái gì.
Nhưng ngay hôm trước khi offline, tôi bị tai nạn xe cộ, được đưa vào ICU, hai tháng sau mới được đưa ra ngoài.
Mà bạn gái yêu qua mạng của tôi chờ mãi không gặp được tôi, cô ấy xóa kết bạn với tôi, cũng xóa luôn tài khoản của cô ấy.
Trong khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi hoàn toàn bị xáo trộn.
Tôi không chỉ mất cô ấy, mà còn biết được một điều nực cười.
Hóa ra tôi không phải con hoang, tôi là đứa con bị người ta đánh tráo, mà người đứng sau màn của trò tráo con này chính là người tình của bố tôi.
Tên bà ta là Tôn Nhã.
Năm đó, bà ta bị bố tôi bỏ, vì trả thù mà bà ta đã làm ra chuyện đổi con, sau đó âm thầm chú ý tới tình cảnh của tôi và con ruột của bà ta.
Sau khi chuyện này bại lộ, để giữ vững địa vị của con trai mình, bà ta cho người đuổi giết tôi, muốn đâm chết tôi.
Đợi đến khi cảnh sát điều tra ra bà ta, bà ta lại sợ tội tự sát.
Sau khi tôi được đón về, mới biết được mẹ ruột của tôi đã qua đời.
Cái tên Tạ Yến Việt (谢宴越) này......
Vốn là tên của tôi, là tên mẹ ruột của tôi đã đặt cho tôi.
Nhưng cái tên này đã bị người khác chiếm lấy suốt mười chín năm.
Sau khi tôi được đón về, tôi trở thành Tạ Yến Việt (谢宴越), mà đứa con riêng cưu chiếm tổ chim khách kia thì đổi tên thành Tạ Yến Việt (谢燕越).
Tôi chỉ cảm thấy buồn cười và mỉa mai.
Người được tôi gọi là bố đó cũng không đuổi đứa con riêng đó đi, dù sao cậu ta cũng đã ở bên ông ta mười mấy năm, được tiếp nhận nền giáo dục tinh anh, còn tôi, tôi bỏ học trung học, bị cả gia tộc xem thường.
Rất ít người bên ngoài biết được vụ bê bối của nhà họ Tạ.
Cho nên, dù cho tôi có quay về ngôi nhà này, cũng không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của Tạ Yến Việt, trước mặt người ngoài, cậu ta vẫn là Tạ thái tử gia ngăn nắp đẹp trai, được nhiều người theo đuổi.
Cậu ta thích giao tiếp, tôi thì hoàn toàn ngược lại với cậu ta, tôi không thích lộ diện.
Tôi biết rất rõ, nếu như không mạnh mẽ, cho dù tôi có thường xuyên lộ diện, người nước Chu cũng sẽ không công nhận tôi là người thừa kế nhà họ Tạ.
Trước khi tôi trở nên mạnh mẽ, tôi vẫn luôn ẩn giấu tài năng của mình.
Tôi vào học đại học khoa tài chính, bí mật sáng lập công ty công nghệ mạng.
Năm năm sau, công ty của tôi phát triển lớn mạnh, bản thân nó có giá trị hơn một tỷ đô la.
Cũng chính vì thế, tôi được ông nội tán thành, chính thức trở thành người thừa kế nhà họ Tạ.
Về phần Tạ Yến Việt, cậu ta càng ngày càng có cảm giác nguy cơ, cậu ta không ngừng khiêu khích tôi, thậm chí còn tìm hiểu được tôi vẫn luôn một mực tìm kiếm bạn gái qua mạng, cậu ta muốn giành lấy cô ấy, biến cô ấy thành chiến lợi phẩm của cậu ta.
Cậu ta tìm được ảnh chụp
người tôi muốn tìm, cho rằng Lâm Uyển Uyển là người tôi muốn tìm, nên điên cuồng theo đuổi Lâm Uyển Uyển, dù biết cô ta đã kết hôn.
Cùng lúc đó, sức khỏe của ông nội càng ngày càng tệ, nhà họ Tạ bắt đầu đấu đá nội bộ.
Tôi làm đúng kế hoạch, “biến mất” một khoảng thời gian, cứ để mặc nhà họ Tạ đấu đá, còn tôi thì đi tìm gặp người mà tôi vẫn luôn muốn gặp.
Tôi nhận ra cô ấy từ lúc cô ấy quay chương trình, nghe giọng nói vui vẻ của cô ấy, tôi vẫn kích động như hồi năm năm trước.
Năm năm rồi, tôi vẫn không quên được cô ấy.
Thì ra cô tên là Cố Thần Thần.
Tôi đến bên cô ấy, làm trợ lý nhỏ của cô ấy.
Tôi biết cô ấy thích đàn ông ngây thơ.
Tôi cố gắng đóng vai một người đàn ông ngây thơ, mỗi khi cô ấy hôn lên mặt tôi, nhiệt độ trên má tôi lại tăng lên.
Khi cô ấy ôm tôi một cái, cơ thể của tôi sẽ run rẩy lên vì kích động, tâm trạng vui sướng ấy cứ như thủy triều không ngừng tràn ra từ trong trái tim tôi.
Khi cô ấy chủ động theo đuổi tôi và muốn tôi làm bạn trai của cô ấy, đó là một trong những khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.
Cô ấy thích làm ngôi sao, tôi cũng cảm thấy dù cho cô ấy ở trên sân khấu hay là ở dưới sân khấu, ở trong mắt tôi cô ấy đều vô cùng bắt mắt!
Tôi muốn bảo vệ cô ấy một cách tốt nhất.
Nhưng hết lần này tới lần khác vẫn luôn có người muốn tới bới móc, trong một bữa tiệc, gã đó muốn vươn cái bàn tay bẩn thỉu của gã tới chỗ cô ấy, sau đó tôi lộ diện, ở trong phòng bao hung hăng giáo huấn ông ta.
Cô ấy đã tận mắt nhìn thấy tôi đánh nhau, nhất định là cô ấy đã bị dọa sợ, dù sao tôi cũng không phải là mẫu người đàn ông ngây thơ mà cô ấy thích.
Thế nên cô ấy chạy trốn.
Ba tháng qua, tôi đã phái người tìm kiếm cô ấy khắp nơi, cũng không ngừng dò hỏi tin tức của mọi người xung quanh cô ấy.
Dưới sự dụ dỗ của tôi, người đại diện của cô ấy không ngừng liên lạc bảo cô ấy quay về, nhưng cô ấy mãi không chịu về, cũng không chịu tiết lộ vị trí của mình.
Về phần Lâm Uyển Uyển, người phụ nữ từng lên mặt chèn ép cô ấy, dưới sự “gợi ý” của tôi, tất cả những tài nguyên của cô ta đều biến mất.
Trong ba tháng này, sau khi ông nội qua đời, nhà họ Tạ lại lần nữa hỗn loạn, những người thân thích từng đấu đến tôi chết anh sống lần lượt bị tôi tống vào tù.
Lâm vào đường cùng, bọn họ lôi hết mọi thủ đoạn bẩn thỉu ra.
Tôi thì không bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm các bằng chứng cho hành vi không sạch sẽ của bọn họ, cuối cùng, bọn họ bị tống vào cục cảnh sát, trong số đó bao gồm cả bố tôi và Tạ Yến Việt.
Sau khi di chúc của ông nội được công bố, tôi được công nhận là người thừa kế duy nhất.
Ba tháng sau, cuối cùng cô ấy cũng về.
Tôi đứng trước cửa khách sạn cả đêm, vừa hưng phấn vừa nôn nóng.
Cuối cùng khi cô ấy xuất hiện trước mặt tôi, trái tim tôi đập nhanh đến mức sắp nổ tung.
Tôi đã hạ quyết tâm, lần này tôi sẽ không bao giờ để cô ấy chạy trốn nữa.
- Hết -