Tin đồn lan truyền trong thành Lịch Dương, tất cả đều là do Quân Thường Tiếu mệnh lệnh thành viên Tế Vũ Đường cố ý rung cây dọa khỉ.
Thậm chí con cháu giữa Bối gia và Tiêu gia bề ngoài hòa nhã, có lúc trong bóng tối âm thầm giở trò quỷ, hai phe không ngừng mâu thuẫn đến mức đã xảy ra đánh nhau.
Cắt đứt nguồn tài chính, sau đó khiến Tiêu gia bốn bề thù địch, đây chính là sự đáp trả của Quân Thường Tiếu.
Vào lúc Lê Lạc Thu tiếp nhận nhiệm vụ cho thành viên tung tin đồng cùng với thọc gậy trong bóng tối, đã từng nói:
"Ngươi là ma quỷ sao?"
Nàng đối với địch nhân, rất là sảng khoái bổ cho đối phương một đao.
Còn loại người như Quân Thường Tiếu, có nằm mơ nàng cũng không nghĩ tới.
Có lúc, Lê Lạc Thu từng suy nghĩ.
Nếu như lúc ấy bản thân dẫn theo thành viên một mực lẫn trốn bên trong tổng bộ, kết cục rất có khả năng sẽ cũng một dạng với tình cảnh Tiêu gia hiện tại.
Cho nên.
Hắn chính xác là ma quỷ!
"Tạm thời trả đũa Tiêu gia cứ như thế là được rồi, tiếp theo nhìn chằm chằm động thái của bọn hắn."
Quân Thường Tiếu nói.
"Tiếp theo chúng ta sẽ trả đũa ai?"
Lê Lạc Thu nói.
Quân Thường Tiếu bất lực nói:
"Thiết Cốt Phái ta cũng không phải xem thế giới là địch, làm gì có nhiều cừu nhân đến vậy để trả đũa đâu."
Hắn thật không muốn để lại tiếng xấu muôn đời, cũng không muốn phách lối đi đắc tội người khác.
Nếu như không ai trêu chọc thì hắn có lẽ đã nhàn nhã bồi dưỡng đệ tử, phát triển môn phái, từng bước một trở nên cường đại hơn.
Thời điểm rảnh rỗi dẫn các đệ tử khiêu vũ nhảy múa ca hát, hoặc sau những ngày tu luyện tẻ nhạt thì dẫn các đệ tử du sơn ngoạn thủy, tổ chức tiệc nướng dã ngoại.
Ý tưởng rất tốt.
Bất quá Quân Thường Tiếu biết rõ hiện thực cỡ nào tàn khốc.
Bởi vì có câu ‘người trên giang hồ há không có ân oán’, muốn tu dưỡng một thân thể đầy đạo đức thánh hiền? Trừ khi ngươi mạnh đến mức người khác không trêu nổi thì hẵng nói.
Lê Lạc Thu cười nói:
"Hạo Khí Môn không tính sao?"
"Trước khoan hãy nói."
Quân Thường Tiếu chống cằm lên nói:
"Tần minh chủ chìm sâu như vậy, khẳng định sẽ ghi lại mối thù trong lòng, không chừng một ngày nào đó sẽ phá kén thành bướm cũng nên."
"Vậy dự định của chưởng môn là?"
"Gặp chiêu phá chiêu."
Tần Hạo Nhiên khẳng định sẽ ghi lại mối hận, nhưng Quân Thường Tiếu cũng biết mình không có khả năng hiên ngang lẫm liệt đi diệt môn cái lục lưu môn phái.
Địch không động, ta bất động.
Nếu địch động, ta dùng nắm đấm nói chuyện!
...
Bởi vì nguyên nhân tồn tại các loại lời đồn, Tiêu gia và các gia tộc khác càng ngày càng mâu thuẫn gay gắt. Ngay cả thành chủ cũng không thể ngồi yên, đành phải đứng lên dẹp loạn lôi hết cả đám đến phủ thành chủ, hung hăng tiến hành một lần giáo dục tư tưởng.
Mặc dù các đại gia tộc thành thật yên thân, nhưng Tiêu gia cũng coi như kết mối thù xương máu với bọn họ, chỉ cần về sau lại xuất hiện một mồi lửa, khẳng định lửa cháy ngập trời.
Nếu không thể diệt Tiêu gia.
Vậy thì làm đến mức chó gà không yên.
Đây cũng là mục đích chân chính của Quân Thường Tiếu.
Từ tình hình trước mắt đã có thể nói kế hoạch thành công trọn vẹn, vì thế hắn ra lệnh cho thành viên Tế Vũ Đường chuyển sang quan sát động thái chặt chẽ, rồi đem tâm tư trở về việc bồi dưỡng đệ tử.
"Chuyền bóng, chuyền bóng đi!"
Trên sân luyện võ, sau khi Tô Tiểu Mạt và Lý Phi kết thúc tu luyện, ngay lập tức tổ chức một trận bóng đá giao hữu giữa các đệ tử.
Ngoại trừ thời điểm huấn luyện yêu nghiệt, Quân Thường Tiếu đối với yêu cầu đệ tử tu luyện không quá hà khắc, cần phải có sự hài hòa giữa mặt tu luyện và giải trí, qua đó hâm nóng tình nghĩa huynh đệ đồng môn.
"Vèo..."
Lý Phi ở trên sân thực hiện một cú chuyền xa, bóng đá giải trí đánh một cái vòng cung, hướng thẳng đến gương mặt của Quân Thường Tiếu để bắt chuyện, kết quả bị người sau nắm lại.
"Đến!"
Quân Thường Tiếu tràn đầy phấn khởi đi vào sân luyện võ, nói:
"Bổn tọa chơi với các ngươi một hồi."
"..."
Bọn người Tô Tiểu Mạt co giật khóe miệng.
Với thực lực của chưởng môn, nếu như không chế lực sút không tốt hoặc như là không thèm khống chế, chính mình ăn một cú, khẳng định sẽ biến thành Lý Thượng Thiên thứ hai!
"Ai nha..."
Lý Ngọc Hoa bỗng nhiên ôm bụng, nói:
"Đau, đau quá, đệ tử muốn đi nhà xí."
Nói xong, hắn chuẩn bị chuồn đi, kết quả vừa đi hai bước, trái bóng giải trí đã nện trên ót hắn, giọng nói của Quân Thường Tiếu truyền tới:
"Ngọc Hoa, đi giữ cửa đi."
"Dạ..."
Lý Ngọc Hoa xoa xoa đầu, sau đó tòn ten đi về phía cửa lớn môn phái, lại nghe giọng nói của chưởng môn vang lên:
"Trở về, ta nói là ngươi đi giữ cửa cầu môn."
"Hả?"
...
"Bắt đầu!"
Quân chưởng môn làm một tiền đạo, lấy được banh liền thi triển một màn kỹ xảo hoa lệ, sau đó lách qua hàng phòng thủ giết vào vòng cắm địa, cuối cùng nhấc chân tung ra cú sút.
"Vèo —— —— "
Bóng giải trí mang theo lực đạo, kéo ra một đường vòng cung bay về phía cầu môn.
Người phụ trách giữ câu môn - Lý Ngọc Hoa không những không dốc sức đỡ banh tới, ngược lại xoay người chạy về phía xa, bỏ lại cả một cái cầu môn trống không.
Không phải hắn không có tinh thần của một thủ môn, mà là quả bóng vui vẻ đơn giản không phải bay về phía cầu môn, chính xác là bay về phía hắn!
"Bành!"
Lý Ngọc Hoa chậm hơn một