Tầng thứ nhất, tháp rèn luyện.
Quân Thường Tiếu biểu lộ nét mặt nhăn nhó, khi phải đứng chịu trọng lực gấp mười lần.
Hắn đã chống đỡ được hai canh giờ, mặc dù so với hai lần trước đã có sự thích ứng hơn, nhưng cái cảm giác này vẫn không cách nào thấy dễ chịu.
Ngược lại.
Lục Thiên Thiên đứng ở bên cạnh, chỉ nhăn hai hàng lông mày, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhìn thấy có vẻ khá là nhẹ nhõm.
Một phút này.
Quân Thường Tiếu rốt cuộc đã hiểu, nàng vì cái gì không có hứng thú với phòng huấn luyện, hóa ra thân thể nàng đã được tôi luyện rất tốt, không cần phải cải thiện thêm.
Tuổi không quá lớn, tu vi sâu không lường được, lại còn là võ giả băng hệ, đại đệ tử này của mình đúng thật là không đơn giản mà.
"Thiên Thiên!"
Quân Thường Tiếu chịu lấy trọng lực đè ép, mở miệng khó khăn nói:
"Ngươi đến cùng có lai lịch thế nào?"
Lục Thiên Thiên nói:
"Ta chẳng có lai lịch gì cả."
Không có lai lịch?
Ngươi cho ta là con nít à.
Quân Thường Tiếu nói:
"Ngươi sở hữu linh căn thánh phẩm, sở hữu thuộc tính băng hệ, ít nhất cũng phải xuất thân từ gia tộc lớn nha."
Lục Thiên Thiên bỗng khẽ giật mình, thầm nghĩ:
"Hắn làm sao biết linh căn của ta?"
Kể tử khi Quân chưởng môn có Kính Râm Chống Nắng, thực lực của tất cả đệ tử trong môn phái, ngoại trừ Chu Hồng, đều do hắn nắm trong lòng bàn tay, chỉ là có muốn biết hay không thôi.
"Đương nhiên."
Quân Thường Tiếu lại nói:
"Cũng có thể đến từ tông môn lớn nha."
Lục Thiên Thiên nghe được ba chữ ‘tông môn lớn’, ánh mắt nàng có hơi xao động.
Mặc cho nữ nhân này che giấu rất tốt, nhưng vẫn bị lọt vào tầm nhìn của Quân Thường Tiếu, sau đó hắn thầm nghĩ:
"Xem ra, nữ nhân này thật sự đến từ tông môn lớn."
Linh căn thánh phẩm.
Tuyệt đối phải từ tam lưu tông môn trở lên!
Nếu nàng là người của tông môn lớn, vì cái gì lại đến quận Thanh Dương này, sau đó gia nhập
cái môn phái trôi sông lạc chợ của mình đâu?
Một khắc này, Holmes và Conan nhập hồn.
Quân chưởng môn bắt đầu vận dụng não suy nghĩ, sau cùng kết luận rằng —— bản thân mình quá đẹp trai, trong lúc vô tình bị nàng phát hiện, cho nên không tiếc rời bỏ tông môn lớn, nhất quyết gia nhập vào Thiết Cốt Phái.
Suy luận rất có logic, cũng rất chặt chẽ, đố ai có thể tìm ra điểm sai luôn đấy.
Lục Thiên Thiên nói:
"Chuyện của đệ tử, chưởng môn vẫn là không nên biết nhiều cho thanh thản."
Quân Thường Tiếu nói:
"Ngươi hẳn là làm chuyện gì sai ở trong tông môn lớn, kết quả bị cưỡng ép rời đi, sau cùng gia nhập Thiết Cốt Phái cũng chỉ là để lánh nạn."
"..."
Chẳng phải mình đã nói rất rõ rồi sao, hắn vẫn còn cố chấp suy đoán làm cái gì vậy.
Quân Thường Tiếu thấy nữ nhân này im lặng, lại tiếp tục nói:
"Xem ra, bổn tọa đoán đúng tám chín phần mười rồi."
Lục Thiên Thiên không nói nữa, dồn hết tinh thần vào việc chống đỡ trọng lực.
Quân Thường Tiếu nói:
"Một ngày là đệ tử Thiết Cốt Phái ta, cả một đời chính là đệ tử Thiết Cốt Phái ta, nếu như có kẻ thù tìm tới cửa, bổn tọa sẽ thay ngươi làm chủ."
Lục Thiên Thiên nhìn hắn, nói:
"Nếu như kẻ thù của ta là Võ Hoàng, thậm chí là Võ Thánh, chưởng môn có thể thay ta làm chủ không?"
Võ Hoàng, Võ Thánh?
Kẻ thù của nữ nhân này trâu vậy sao?
Lục Thiên Thiên nói:
"Chưởng môn tốt nhất vẫn nên đặt tâm tư ở việc phát triển môn phái đi, còn về chuyện của ta, tự ta sẽ tìm cách giải quyết."
"Lục Thiên Thiên, ngươi nghe kỹ cho bổn tọa!"
Quân Thường Tiếu lấy hơi lên cuống họng, nói:
"Kẻ thù của ngươi dù có là xa xa trên trời Võ Đế, bổn tọa với thân phận là chưởng môn Thiết Cốt Phái, tất nhiên sẽ thay ngươi làm chủ!"
Giọng nói này phát ra vô cùng có lực, lời nói vô cùng cường thế.
Nhưng dưới sức ép của trọng lực gấp mười lần, nét mặt hắn vốn phải nghiêm cẩn, kết quả chỉ là một mảnh nhăn nhó như khỉ.
Lục Thiên Thiên nghe tê tái hết tâm hồn.
"Phù phù."
Bởi vì lo nói chuyện mà phân tâm, Quân đại chưởng môn ngã xuống mặt đất, trước lúc linh hồn sắp vỡ nát, vội vàng dâng lên ý nghĩ rời đi.
Lục Thiên Thiên đứng ở tầng thứ nhất, bên tai nàng vẫn còn quanh quẩn những lời nói kia của chưởng môn.
Sau một lúc.
Lần đầu tiên, khóe miệng nàng xuất hiện một vòng tươi cười.
Nữ nhân lạnh lẽo như núi băng này, rốt cuộc đã cười!
Lục Thiên Thiên vốn có thân hình như tiên nữ giáng trần, nụ cười của nàng rất có hình dáng, một nét cười đi chấn động cả thành, một nét cười lại chấn động cả quốc.
Đáng tiếc, Quân chưởng môn không thể mắt thấy, thay vào đó là vịn cửa vật vã bước ra ngoài.
Ngày hôm sau.
Dưới sự thao túng của Quân Thường Tiếu, tầng thứ nhất của tháp rèn luyện, được chia cắt thành hai cái khu vực.
Một bên cung cấp cho nam đệ tử rèn luyện, một bên cung cấp cho nữ đệ tử rèn luyện.
Khu tu luyện của nữ đệ tử, Quân chưởng môn còn cố ý phân chia thêm mười cái không gian độc lập, để cho từng người có không gian riêng tư.
Đành phải vậy thôi, nữ nhi ít nhiều sẽ để ý đến gương mặt của mình, mà hình ảnh chống đỡ trọng lực khá là nhạy cảm, cho nên khó có thể tập trung tinh thần.