Không bao lâu.
Hơn hai trăm tên đệ tử tham gia luận võ tiến vào đấu trường bằng bốn lối đi nhỏ, tập hợp ở khu vực khác nhau.
Khi bọn hắn dừng lại, rất nhiều võ giả phía trên khu khán đài vận khí đề lực hò hét trợ uy cho các thần tượng của mình.
Thời đại nào cũng vậy, chỉ cần người có chút danh tiếng, việc có người hâm mộ là điều dễ hiểu thôi.
"Ah hèm!"
Thành chủ thành Lịch Dương xuất hiện tại trên đấu trường ở vị trí trung tâm, tiếng hò hét dần dần nhỏ đi rồi tắt hẳn.
"Bản thành chủ đại diện thành Lịch Dương, hoan nghênh đệ tử ưu tú của các bang phái tham gia môn phái luận võ lần này."
"Ta hy vọng các cuộc luận võ sau đó, những đệ tử tham gia có thể tranh thủ đến thành tích tốt nhất, giúp môn phái nở mày nở mặt, danh tiếng vang dội."
Sau một tiếng giới thiệu nhạt nhẽo, thành chủ bắt đầu điểm danh thí sinh.
"Đường Ba Lan của Địa Đao môn!"
"Có!"
"Trình Miễn Cẩm của Long Nguyệt sơn trang!"
"Có!"
"Vương Tư Đồ của Thiết Ưng bang!"
"Có!"
"Chu Mỗ của Bố Hưng Phái!"
"Có!"
Thành chủ thành Lịch Dương điểm danh đến người nào, trên khu khán đài lập tức có bằng hữu thân thích hoặc là người hâm mộ cuồng nhiệt hò hét trợ uy.
"Điền Thất của Thiết Cốt phái!"
"Có!"
...
Trên khu khán đài lặng ngắt không một lời nói, đột nhiên một tràng tiếng cười to vang lên.
"Điền Thất? Hắn là người thứ bảy trong nhà mình, hay là một loại dược liệu để chữa bệnh vậy?"
"Không uổng danh môn phái cửu lưu, tên của đệ tử xuất chiến thế mà quá đáng lắm luôn.
Những người dự thi đứng bên cạnh chờ gọi tên đều lần lượt đưa qua ánh mắt chứa đầy sự xem thường, thậm chí bọn hắn còn đang tự trách bản thân xui xẻo đứng chung một chỗ với tên nhà quê này.
Điền Thất nhận được những ánh mắt xem thường của những người trên khu khán đài và các đệ tử dự thi bên cạnh, hai tay hắn nắm chặt thành quyền, âm thanh đầy sự kích động, nói:
"Sư huynh, ta muốn đánh người."
Lý Thanh Dương nói:
"Ngươi đợi lên đấu trường thì mặc sức mà làm, không ai có thể cản."
"Hô!"
Điền Thất thở dài một hơi rồi ổn định lại tinh thần, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chưởng môn ở trên khu khán đài, thầm nghĩ:
"Chưởng môn, đệ tử sẽ không để môn phái thất vọng!"
Điểm danh vẫn đang tiếp tục diễn ra.
Mỗi lần có đệ tử ưu tú của các môn phái được gọi tên đều dẫn tới một trận những lời trợ uy, tán dương, hâm mộ.
"Tô Tiểu Mạt của Thiết Cốt phái!"
"Có!"
"Ha ha, tên gọi của đệ tử này cũng không tệ nha."
"Đáng tiếc một điều là dáng người hắn quá nhỏ con, trên võ đài cũng chỉ là bàn đạp cho người khác dẫm lên mà thôi.
Cuộc sống rất đơn giản, người nhìn thuận mắt, hắn có bị tai biến khuyết tật thì vẫn thuận mắt, người nhìn ngứa mắt, hắn cho dù là thân tiên hạ phàm thì chung quy xấu vẫn hoàn xấu.
Võ giả trên khu khán đài cũng không phải ngoại lệ, trong lòng bọn hắn đã xem thường Thiết Cốt phái, cho dù có tốt thế nào thì vẫn bị vạch lá tìm sâu, moi móc khuyết điểm mà thôi.
Lão giả lúc ở ngoài thành vẫn trước sau như một bộ dạng cẩn thận, kinh ngạc nói:
"Tên của hắn không phải là Lý Thanh Dương hả?"
Hắn cùng với toàn bộ đệ tử bản phái vẫn luôn cho rằng Tô Tiểu Mạt là đệ nhất thiên tài thành Thanh Dương.
Lão giả nhíu mày lại, thầm nói:
"Hắn không phải là Lý Thanh Dương mà lại có thân pháp nhanh nhẹn như vậy, chẳng lẽ Thiết Cốt phái cấp bậc cửu lưu này lại là một cái đầm rồng hang hổ sao?"
"Lý Thanh Dương của Thiết Cốt phái!"
"Có!"
Trên khu khán đài lại lặng ngắt như nghĩa địa.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều khóa chặt ở trên dáng người cao lớn Lý Thanh Dương, lời nói đầy thưởng thức nào là không hổ là thiên tài đệ nhất thành Thanh Dương, hiên ngang anh tuấn!
Bất quá, có mắt như mù, não bị bại liệt, gia nhập vào đống phân Thiết Cốt phái.
"Aii.."
Trên khu khán đài, tên trưởng lão bắt chuyện lúc trước lắc đầu nói:
"Hạt giống tốt như vậy mà, nếu như hắn gia nhập Thương Sơn phái, hiện tại cảnh giới Võ Đồ đã nằm trong lòng bàn tay rồi."
"Hắn rõ ràng có sự lựa chọn tốt nhất, thế mà sống chết phải gia nhập vào cái môn phái rác rưởi kia, thiên phú của hắn thật đúng là uổng công trời ban."
"Các môn phái khác đều là dạy người không sợ mệt, Quân chưởng môn lại là hủy người không sợ mệt nha."
Không ai cất lời chế giễu Lý Thanh Dương, bọn hắn xem mình thông minh mà tiếc thay cho hắn, mọi sự chỉ trích đều đổ dồn lên đầu vị chưởng môn Thiết Cốt phái.
Quân Thường Tiếu đều mắt thấy tai nghe rõ rành rành, nhưng hắn không nói một lời.
Nói gì đây? Cùng bọn hắn tốn nước bọt, cùng bọn hắn cãi đến long trời lở đất?
Chẳng có ý nghĩa gì cả, phương pháp tốt nhất để bịt kín miệng bọn hắn, đó là dùng thực lực của đệ tử chứng minh.
Điểm danh vẫn còn đang diễn ra.
Không bao lâu sau, tên của Tiêu Tội Kỷ vang lên, khu khán đài lại một lần nữa rơi vào tĩnh mịch.
Rất nhiều võ giả lần lượt ngóng nhìn về phía khán đài phía Đông, nơi đó là chỗ ngồi của mấy vị trưởng lão Tiêu gia, bọn hắn muốn từ trên mặt mấy vị trưởng lão tìm niềm vui nho nhỏ.
"Rốp rốp."
Đại trưởng lão bóp nát chén trà trong tay, âm thanh đầy lạnh lẽo, nói:
"Một tên phế vật không nên xuất hiện ở đây, càng không nên làm mất mặt xấu hổ họ Tiêu."
Quân Thường Tiếu vừa hay ngồi cùng một khu cao hơn vài bậc, nhìn thấy ánh mắt của lão giả kia đầy lửa giận và sát ý, sờ mũi một cái nói:
"Người của Tiêu gia sao?"
Đại trưởng lão Tiêu gia cảm nhận được cái gì đó, quay đầu nhìn qua.
Hai người mắt nhìn mắt.
Quân Thường Tiếu không thất lễ nở ra một nụ cười trên mặt, sau đó giơ tay chỉ hắn một chút, rồi lại bày ra hình dáng của súng lục chỉ vào huyệt thái dương, mở miệng phát ra “ba’ một tiếng.
Hành động của hắn đang cảnh cáo đối phương, không nên có sát ý