Trận đầu tiên của lượt vòng thứ nhất vừa bắt đầu chưa được bao lâu đã kết thúc, tính cụ thể thời gian thì trọng tài vừa hô bắt đầu thì hai, ba giây sau đã có kết quả.
Khi Tôn Khải trong chớp mắt bị đánh bay ra khỏi võ đài, hai tay ôm bụng kêu rên đau đớn, tất cả khán giả và trưởng lão Đại Hồng môn đều trợn mắt há mồm.
Trước khi trận đấu bắt đầu, bọn họ đều nghĩ Tôn Khải như thế mà đối đầu với Điền Thất. Vậy đệ tử Thiết Cốt phái xui tận mạng rồi.
Kết quả thế nào?
Là do bọn hắn nhìn nhầm sao?
Tất cả các võ giả đều vô ý thức dụi dụi mắt, nhưng lại lần nữa nhìn thấy người đang nằm trên đất kia vẫn là đệ tử Đại Hồng môn thì biểu cảm trên mặt đều ngưng động.
Không thể trách bọn hắn hoa mắt, mà chỉ trách bọn hắn không hề nghĩ tới đệ tử Thiết Cốt phái có thể xuất chiêu nhanh đến mức trực tiếp đánh bay đối thủ xuống đài.
Trọng đài sau một vài giây ngẩn người, nhanh chóng nói:
“Trận đầu tiên vòng thứ nhất, Điền Thất thắng.”
Lý Thanh Dương lắc đầu nói:
“Điền sư đệ, ngươi đã hả cơn giận chưa?”
Hắn bị mọi người chế giễu xem thường, tích một bụng tức trong lòng, sau khi trút lên người Tôn Khải cũng coi như là xả cơn giận này.
“Aii..”
Tô Tuổi Mạt ngồi ở bục võ đài vươn vai nói:
“Ta phải đợi đến khi nào mới được lên võ đài đây trời.”
Quân Thường Tiếu quay đầu về phía vị trưởng lão lắm lời, chắp tay nói:
“Thật có lỗi quá, đệ tử bản phái bốc đồng trẻ trâu nên không muốn đệ tử vô dụng quý phái làm mất thời gian.”
Trên mặt trưởng lão Đại Hồng môn đỏ lên như vừa ăn phải ớt cay.
Điền Thất đại diện môn phái xuất trận đầu tiên, trong thời gian ngắn đã đánh bại được Tôn Khải. Điều này làm ai ai cũng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng chỉ dừng lại ở mức kinh ngạc, rất nhiều võ giả cho rằng đệ tử phái Đại Hồng khinh địch nên mới bị đối phương nắm bắt cơ hội đánh bại.
“Đối thủ thế này mà còn để thua, thật đúng là lãng phí mất một vé vào vòng hai mà.”
“Nói đi cũng phải nói lại, tốc độ của tên tiểu tử đó không tệ đâu, tiếc là chỉ được cái tốc độ nhanh, nếu như gặp ta thì bại trận là cái chắc.”
Rất nhiều võ giả không bởi vì Điền Thất giành thắng lợi mà đánh giá cao hắn, cùng lắm cũng nhờ vào thân pháp nhanh nhẹn tốc chiến tốc thắng thôi.
“Trận đấu thứ hai của vòng thứ nhất, Lý Gia đối đầu Thiết Long.”
Tiếng hô của trọng tài ở khu luận võ khác vang lại.
Có hơn sáu trận đấu diễn ra cùng một lúc, chỉ là các trọng tài ở khu luận võ khác còn chưa dứt lời thì Điền Thất đã kết thúc trận đấu.
“Trận đấu thứ ba vòng thứ nhất, Triệu Anh đối đầu Hà Nhậm”
“Trận đấu thứ tư vòng thứ nhất,.....”
“Trận đấu thứ năm vòng thứ nhất.....”
- ----------
Các trọng tài lần lượt gọi tên, mười võ giả bước lên võ đài để tranh giành vé đi vào vòng sau.
Trận đấu dựa vào bốc thăm để quyết định đối thủ của mình là ai. Võ giả có thực lực cách biệt khá nhiều thường hay đối đầu với nhau, do đó năm trận đấu kéo dài chưa được bao lâu đã kết thúc.
Thắng sẽ đi tiếp, thua thì đào thải trở về quay về môn phái.
Tiếp theo lại có mười hai võ giả lên võ đài, cùng với đó là sáu trận đấu diễn ra, trên khán đài các võ giả ra sức cổ vũ đệ tử của môn phái mình.
Quân Thường Tiếu ngáp một cái, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
Rất lâu sau, hắn nghe phán quan nói:
“Trận đấu thứ hai mươi vòng thứ nhất: Lý Thanh Dương đối đầu Chiến Hồ Nghiêu.”
Quân Thường Tiếu mở mắt nhìn về phía võ đài.
“Bắt đầu!”
“Bành!”
Trọng tài vừa dứt lời, Chiến Hồ Nghiêu đã bị Lý Thanh Dương tung một đòn hạ gục.
Hình thức ra đòn không khác Điền Thất bao nhiêu cả.
Quân Thường Tiếu đối với chiến thắng trong chớp mắt của hai đệ tử không có gì ngạc nhiên cả, tất cả đều do thực lực thể hiện rõ ràng.
“Cám ơn đã nhường!”
Lý Thanh Dương thu quyền lại nói.
“...”
Trọng tài nhếch mép một cái rồi công bố:
“Trận hai mươi vòng thứ nhất: Lý Thanh Dương thắng.”
“Không hổ là thiên tài đệ nhất thành Thanh Dương, quả thật vô cùng dũng mãnh.”
“Ta đoán, Lý Thanh Dương vốn không hề dùng lực.”
“Đây mới là vòng đầu tiên, đối thủ không quá mạnh, hắn chắc đang giữ sức cho mấy vòng sau.”
Trên khu khán đài lại bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Cùng trong một chiến thắng, Điền Thất thì bị bọn họ coi thường, còn thiên tài đệ nhất thành Thanh Dương là Lý Thanh Dương lại được bọn họ khen ngợi hết lời. Đúng là thân phận quyết định đãi ngộ.
...
Môn phái luận võ tiếp tục diễn ra, ai ai cũng cố gắng hết mình tranh vé vào vòng thứ hai, có người dễ dàng giành được chiến thắng, có người phải đánh đến mức sức đầu mẻ tráng mới giành được chiến thắng.
Đến trận đấu ba mươi hai của vòng đầu tiên, đại diện của Thiết Cốt phái là Tô Tiểu Mạt bước lên võ đài, đối thủ của hắn là Tống Hà, người này đã khai mạch mười hai đoạn.
Mỗi lần sự kiện môn phái luận võ tổ chức, người có thể giành chức quán quân thường đều người đã bước vào Võ Đồ cảnh, vì thế khai mạch mười hai đoạn chỉ được coi là thực lực tầm trung.
“Tiểu tử.”
Tống Hà nắm tay lại thành quyền, cười nói:
“Biết điều thì lăn xuống dưới đi, có như vậy thì ngươi vừa không phải ăn đòn, ta lại càng đỡ mất thời gian.”
“Thật vậy sao.”
Tô Tiểu Muội híp mắt cười.
Trọng tài nói:
“Bắt đầu!”
“Soạt!”
Tống Hà có vẻ như đang muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu, vì thế hắn lập tức lao về phía Tô Tiểu Mạt, trên cổ tay phải hiện lên mười hai vòng sáng, tất cả linh lực dồn vào nắm đấm, gió lốc bỗng nhiên nổi lên.
“Xong đời hắn rồi!”
“Tên tiểu tử đáng thương!”
Mọi người xung quanh lắc đầu thương xót.
Đúng vào lúc này, Tô Tiểu Mạt nhanh chóng tránh được một quyền, đồng thời di chuyển đến sau lưng Tống Hà, sau đó tung ra một quyền thẳng vào lưng đối thủ của mình.”
“Á..!”
Tống Hà ngã xuống đật, hơi thở nặng nề.