Tại pho tượng thành chủ ở Xích Thủy, một cơn lốc từ trên trời rơi xuống, hóa thành hình người.
Trần Sơ nhìn hai người đứng dưới pho tượng, hỏi đại tư tế: “Tự dưng tìm tôi rầm rộ như thế là để đoạt xác tôi à?”
Đoạt xác?
Đầm Nước chớp mắt, nhìn đại tư tế: “Đồ lừa đảo!”
Cái thằng này còn vừa bảo với hắn làm như thế thì sống có ý nghĩa gì nữa.
Đại tư tế câm nín: “Đấy là suy nghĩ hồi trước thôi, giờ ta không làm thế nữa mà.”
“Hừ!” Đầm Nước hừ lạnh, không tin chút nào.
Đại tư tế: “…”
Trần Sơ nhìn cả hai với vẻ lạ lùng, không biết đã có chuyện gì xảy ra với hai lão này, sao cứ có cảm giác thành chủ Xích Thành đang chê bai đại tư tế, đồng thời còn bất bình thay anh.
Giữa hai người, cuối cùng là ai muốn giết anh?
Đại tư tế: “Lười giải thích cho ngươi nghe.”
Đại tư tế chẳng buồn để ý đến Đầm Nước đang cạnh khóe mình, giơ tay lên dựng một kết giới bao quanh ba người.
Trần Sơ không ngăn lại, thực lực của hai người đối diện đều trên cơ anh, nếu bọn họ muốn làm gì thật thì chẳng cần bố trí kết giới trước, mà bây giờ hắn làm vậy có lẽ vì không muốn những lời mình sắp nói sẽ bị người ngoài nghe thấy thôi.
Vậy nên, đúng là có chuyện muốn nói với mình, nhưng đó là chuyện gì đây?
“Trái Đất gọi thế giới của bọn ta là gì?” Đại tư tế hỏi Trần Sơ.
Anh trả lời: “Không gian con.”
“Không gian con? Là sao?” Đại tư tế không hiểu.
“Một không gian phụ độc lập với không gian chính là Trái Đất.” Trần Sơ giải thích.
“Trái Đất mạnh miệng thật đấy.” Đầm Nước hơi khó chịu, Vòm Trời của bọn họ đường đường là một thế giới bao la rộng lớn, sao lại bị gọi là không gian con được.
Vòm Trời, thế giới này là Vòm Trời ư?
Đại tư tế nói tiếp: “Cũng không khó hiểu, Vòm Trời đã mất rồi, chỉ là những mảnh vỡ không gian gắn liền với Trái Đất.
Để mà so với một không gian hoàn chỉnh, đây đúng là không gian con thật.”
Đầm Nước nhìn trận tuyến không gian bao quanh Xích Thủy, không nói câu nào.
Đại tư tế: “Chắc Trái Đất cũng đoán được rồi, thế giới của bọn ta cũng là một không gian chính.”
Trần Sơ gật đầu.
Đại tư tế: “Vậy ngươi hãy nói cho bọn họ biết, thế giới của bọn ta tên là Thiên Vũ Đại Lục, ý nghĩa là thiên địa và vũ trụ.”
Trần Sơ đã hiểu thấu từ cuộc đối thoại của hai người nên bây giờ anh cũng không quá bất ngờ nữa: “Ông tìm tôi, không phải chỉ muốn tôi truyền đạt lại cái tên này cho Trái Đất đâu nhỉ?”
“Tất nhiên là không rồi.” Đại tư tế mỉm cười, bỗng nhiên hỏi ngược lại: “Ngươi đã đến thành phố Bão chưa?”
Người anh chợt cứng đờ ra.
“Xem ra ngươi cũng không mù mờ cho lắm.” Đại tư tế đã đoán ra khi thấy Trần Sơ phản ứng như vậy: “Ngươi cũng là con dân của Vòm Trời, mẹ ngươi là phong chủ, Phong Thiên Duyệt.”
Phong Thiên Duyệt, đây là tên mẹ mình ư?
Trần Sơ hơi sững lại.
Hồi còn bé xíu, mọi người xung quanh đều nói với anh rằng, mẹ anh đột ngột qua đời nên anh phải sống trong cô nhi viện.
Khi lớn lên, anh thức tỉnh dị năng, Đường Thiên Nguyên nói cho anh biết mẹ anh cũng là người dị năng nhưng bà đã hi sinh trong không gian con, vậy nên tất cả linh thể đều là kẻ thù của anh.
Sau này, Đường Thiên Nguyên lại cho anh hay, thật ra mẹ anh là linh thể cấp cao ở không gian con, còn anh là đứa trẻ không nên tồn tại trên cõi đời này.
Thân thế thay đổi liên tục thế này khiến Trần Sơ gần như đã đánh mất những ảo ảnh về mẹ của mình, mãi đến thời khắc này.
Anh nắm chặt tay lại rồi buông ra, sau ấy lại siết ghì thành nắm đấm.
Cuối cùng thở dài thườn thượt: “Cảm ơn ông đã cho tôi biết tên mẹ mình.
Tuy nhiên, rốt cuộc ông muốn tôi làm gì?”
Muốn đe dọa anh bằng danh tính của anh như Đường Thiên Nguyên ư?
Đại tư tế quan sát nét mặt Trần Sơ từ đầu đến cuối, thấy anh sau khi biết chuyện của phong chủ cũng không tỏ ra ghê tởm hay khinh miệt nên bao xúc cảm chất chứa trong lòng hắn đã vơi đi.
Thực ra hắn cũng căng thẳng vô cùng, hắn không thể xác định được Trần Sơ có biết về cội nguồn của mình hay không, và liệu anh có phản đối sau khi biết chuyện không? Vòm Trời đã tan vỡ, đây là một thế giới đang chết dần chết mòn, thân phận người của Vòm Trời chỉ khiến anh gặp nguy hiểm mà thôi.
Nếu Trần Sơ thù ghét căn tính này, vậy thì chuyện tiếp theo hắn định nói sẽ rất khó thành công.
Đại tư tế nhìn Trần Sơ, nghiêm túc nói: “Bọn ta muốn ngươi cứu thế.”
“Cái gì?!” Trần Sơ vỡ lẽ ngước mắt lên, không dám tin vào tai mình.
Cứu thế? Cứu cái thế giới này? Chẳng lẽ vẫn có cơ hội giải cứu Vòm Trời đã sụp đổ ư? Sao có thể như thế được?
“Cứu thế? Cứu nơi này? Vòm Trời của các ông?” Trần Sơ hỏi.
Đại tư tế gật đầu: “Đúng.”
Trần Sơ biến sắc: “Đùa gì vậy, thế giới này đã tan nát rồi, tất cả mọi người đều hóa thành linh thể…”
Đại tư tế: “Ngươi cũng nói rồi đấy, ai cũng hóa thành linh thể chứ không chết.”
Trần Sơ lại ngẩn ngơ.
Đúng vậy, tại sao lại thành linh thể chứ không phải chết?
Tại sao người Trái Đất lại không trở thành linh thể sau khi qua đời?
Tại sao những linh thể này vẫn có trí nhớ và ý thức, dường như chưa hề mất đi?
Tại sao những linh thể như đại tư tế lại tồn tại?
Thật ra đã có người suy nghĩ và nghiên cứu về vấn đề này, cũng đã đưa ra đủ loại kết luận.
Mà lời giải thích được đa số các nước tán thành ấy là linh thể ở đây là năng lượng và một phần ý thức còn sót lại của con người sau tận thế.
Năng lượng được gom vào đá sức mạnh, vì tâm trí bị khiếm khuyết nên chỉ có kí ức trong ba ngày.
Còn những linh thể cấp cao như đại tư tế có ý thức hoàn chỉnh hơn bởi vì dị năng của bọn họ hồi còn sống đã vô cùng mạnh mẽ.
Trần Sở luôn thấy lời giải thích này không chê vào đâu được, cho dù anh đã biết danh tính của mình, biết rằng linh thể ở không gian con có thể đến địa cầu thông qua việc chiếm đoạt cơ thể của người khác, nhưng anh chẳng bao giờ nghĩ đến việc thế giới này chưa hề bị diệt vong.
Đoạt xác cũng chỉ là cướp đi nhận thức mà thôi.
Đại tư tế thấy Trần Sơ dần bình tĩnh lại nên đã nói tiếp: “Ta sẽ không nói cho ngươi biết lịch sử Vòm Trời mà sẽ kể luôn cho người về tận thế.”
Trần Sơ nhìn sang.
Đại tư tế bước lên trước, quay lưng lại, nhìn ra phía bờ biển.
Đầm Nước bước tới, níu lấy áo choàng của đại tư tế, kéo hắn lại.
Đại tư tế cực kì khó hiểu vì bị lôi đi thế này: “Ngươi làm cái gì đấy?”
Đầm Nước: “Ngươi đứng đó không thấy biển đâu, đứng đây mới ngắm được.”
Đại tư tế: “…” Ta đang lấy cảm xúc, mà từ từ, ta có bảo ta muốn ngắm biển à?
Đầm Nước lại nói: “Tóm tắt đi.”
Đại tư tế hiểu ra, hắn ta sợ mình sẽ nói lắm nếu chìm đắm trong thế giới cảm xúc quá, năng lượng trong người hắn không duy trì được.
Cũng phải thôi, hắn đã hấp thu năng lượng của Xích Thủy, nếu thế giới này đã chết hoàn toàn thì không sao cả nhưng nếu có cơ hội hồi sinh, vậy không thể lấy sức mạnh của thành phố này một cách tùy tiện được.
“Ngươi đã thấy bản đồ địa mạch rồi đấy.” Đại tư tế tìm kiếm Trần Sơ suốt mấy tháng nay, gặp được rất nhiều người dị năng Trái Đất nên hắn cũng hay chuyện Trần Sơ đã đưa bản đồ vào trại Miêu.
Mà hắn cũng biết trại Miêu, nó là Vô Ngân Cốc – nơi ở của Miêu Ca Vân.
“Người Trái Đất các ngươi gọi bản đồ địa mạch là vật phẩm tai họa, còn Vòm Trời bọn ta gọi đó là vật phẩm hủy diệt thế giới.” Đại tư tế nói.
Hủy diệt thế giới!
Chẳng lẽ Vòm Trời sụp đổ là do những món đồ đó gây ra? Mặc dù hồi trước ở trại Miêu anh đã đoán được mang máng nhưng vẫn không dám xác định.
“Vòm Trời có tổng cộng sáu vật phẩm hủy diệt thế giới có cùng cấp bậc như bản đồ địa mạch, theo thứ tự là bản đồ địa mạch, dịch bệnh, hạn hán, lũ lụt, bão tuyết và…” Đại tư tế từ từ nói ra tên của vật phẩm cuối cùng: “Chiến tranh! Ngươi tưởng tượng đi, nếu cả sáu thứ này đồng thời phát sinh chỉ trong một thời gian ngắn, vậy thế giới sẽ như thế nào?”
Thế giới sẽ đến hồi tiêu vong.
“Những cơn chấn động này lần lượt diễn ra khiến Thiên Vũ Đại Lục sụp đổ.
Không thể ngăn chặn được dịch bệnh, một ngày chết hơn mười triệu người.
Lũ lụt và hạn