Chẳng lẽ có mối liên hệ tiềm tàng giữa Thiên Vũ Đại Lục và Trái Đất ư?
Hay phải nói rằng thảm họa ở Thiên Vũ Đại Lục sẽ tái diễn trên Trái Đất?
Trần Sơ luôn thản nhiên như vậy nhưng cũng không thể bình tĩnh suy nghĩ được nữa, anh vội hỏi: “Ông nói là tận thế gây ra ở Thiên Vũ Đại Lục sẽ lặp lại với Trái Đất?”
Đại tư tế gật đầu: “Đúng.”
Trần Sơ: “Tại sao?” Hai thế giới hoàn toàn khác nhau, cớ sao lại trùng lặp thảm họa như thế này?
Đại tư tế: “Không biết.”
Trần Sơ: “…” Ông đang lừa tôi à, ông không biết mà sao nói cái kiểu chắc nịch như thế?
Biểu cảm của anh rõ ràng quá khiến đại tư tế thấy mà đớn đau, hắn muốn lừa người khác mà phải nói ra câu “Không biết” à? Đấy là coi thường IQ của hắn đấy.
Đầm Nước nói tiếp: “Không phải chúng ta không muốn giải thích mà vì chuyện này rất khó để diễn giải.”
Trần Sơ cười khẩy: “Vậy nên các ông nghĩ rằng nói ra được mấy câu này là đã thuyết phục được tôi đi cứu thế giúp các ông?”
Đầm Nước biết chuyện này rất khó để người ta tin tưởng nên hắn cũng không nổi nóng mà chỉ hỏi ngược lại anh một câu: “Ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi là người dị năng hệ phong, đồng thời còn có dị năng hệ không gian, bạn của ngươi có hệ băng, có loại yêu hóa thành người.
Yêu hóa thành người? Chỉ Hổ Kình à?
“Hệ phong, hệ không gian, hệ băng, nguyên lí sử dụng những dị năng này giống nhau hết, đều là sự chuyển đổi giữa các hình thái.
Còn lại yêu hóa thành người mặc dù khá đặc biệt nhưng bản chất cũng như vậy, là do năng lượng tái tạo cho cơ thể.
Năng lượng ẩn chứa trong mình càng mạnh thì dị năng sẽ càng khủng, ngươi có đồng ý không?” Đầm Nước nhìn Trần Sơ.
Trần Sơ gật đầu, đây là nguyên lí cơ bản của dị năng.
“Gần như tất cả các loại dị năng trên thế gian đều khớp với nguyên lí này, chỉ có một kiểu khác hẳn.
Đó là…” Đầm Nước nói tiếp: “Thầy chiêm tinh.”
Bói toán?
“Thầy chiêm tinh có thể dự đoán tương lai nhưng nó không phải điều chắc chắn sẽ xảy ra.
Mỗi một quyết định nhỏ bé, thậm chí là cánh bướm đập nhẹ thôi cũng có thể thay đổi tương lai.
Quá khứ đã xảy ra và tồn tại nên không thể đổi mới.
Nhưng tương lai chưa hề phát sinh, cũng chẳng hề hiện diện.
Một thứ chưa xuất hiện, cho dù dị năng của ngươi mạnh tới đâu, làm sao ngươi có thể chạm vào nó?” Đầm Nước hỏi.
Đấy là tâm linh.
Trong tiềm thức Trần Sơ đã đưa ra câu trả lời như vậy.
Trên thế giới này luôn có những sự việc không thể biết được nguyên nhân cũng như không thể hiểu rõ.
Khi những sự việc không thể giải thích xuất hiện, con người thường quy chúng vào tâm linh.
Đây chính là điều mọi người thường nói, thứ đứng cuối cùng của khoa học là huyền học.
Nhưng tâm linh là gì?
Đầm Nước không mong đợi Trần Sơ trả lời mà hỏi thêm một câu khác: “Ngươi có tin vào ý trời không?”
Ý trời?
Trần Sơ mỉa mai: “Đừng bảo các ông lại nói xem bói là do ý trời nhé.”
Đầm Nước hỏi ngược lại với vẻ mặt đứng đắn: “Tại sao không?”
Trần Sơ nhìn đại tư tế rồi lại quay sang Đầm Nước, ánh mắt cả hai vô cùng nghiêm túc, không hề đùa bỡn chút nào.
Thấy vậy, anh nói thầm trong lòng.
Chẳng lẽ có ý trời thật?
Trần Sơ: “Bởi vì không thể giải thích được nguyên lí của việc bói toán nên các ông cảm giác ý trời tồn tại à? Các ông chỉ nghĩ thế thôi, chứ không có bằng chứng chứng minh sự hiện diện của ý trời.”
Đầm Nước khẳng định: “Đó không phải tưởng tượng, dị năng của ngươi đang đạt đỉnh cấp mười ba, vừa rồi đánh nhau cũng có đột phá, sẽ lên cấp mười bốn sớm thôi.”
Đại tư tế tốt bụng giải thích: “Đây là sự phân chia cấp bậc dị năng của Vòm Trời, cấp mười một bằng với cấp S của Trái Đất các ngươi.
Sau cấp mười lăm sẽ đến cảnh giới tôn giả, cũng chính là đẳng cấp của ta.”
Cấp mười một là cấp S, cấp mười hai mười ba là cấp SS, tới cấp mười bốn là SSS.
Cấp mười lăm là tôn giả, Thiên Vũ Đại Lục cố tình chia ra một cảnh giới riêng cho đẳng cấp này, chẳng lẽ vì sau khi đạt đến ngưỡng đó sẽ có những sự thay đổi rõ rệt? Trần Sơ thấy sai sai.
Đầm Nước đợi đại tư tế phổ cập khoa học xong rồi tiếp lời: “Đợi đến khi ngươi bước vào cảnh giới tôn giả, ngươi sẽ cảm ứng được đất trời.”
Đại tư tế: “Nếu ngươi vẫn không tin lời bọn ta nói thì có thể tự đi cảm nhận, ngươi có thiên phú thế này, không khó để lên được tôn giả đâu.”
Đầm Nước liếc hắn.
Bước đến cảnh giới tôn giả không khó, Vòm Trời có mười tỉ dân mà chỉ có hai mươi tám vị tôn giả, ngươi coi trọng hắn gớm nhỉ.
Đại tư tế: “Tất nhiên, ngoài thầy chiêm tinh ra, những người dị năng khác dù lên được tôn giả nhưng khả năng thấu được ý trời cũng rất yếu, có lẽ chỉ đến trình độ làm được trong bóng tối thôi.
Dù vậy cũng đủ để ngươi tin rằng ý trời có thật.
Sự khác biệt với những tôn giả khác ấy là, thầy chiêm tinh thượng thừa không những cảm nhận được mà còn có thể nói chuyện với ý trời.
Trung Quốc có rất nhiều điện thờ của đạo sĩ, ở đây cũng có một số đại sư không phải người dị năng nhưng biết bói toán, thậm chí xem rất chuẩn.
Ngặt nỗi đại sư sẽ không xem bói dễ dàng như vậy, giải thích ra ngoài thì là tiết lộ quá nhiều thiên cơ sẽ bị trời phạt.
Thành thử trong hiểu biết của mọi người, bói cũng là một việc theo dõi ý trời.
Trần Sơ hít một hơi thật sâu, dằn xuống những xúc cảm sôi trào trong lòng, hỏi: “Vậy nên các ông muốn nói là, hồi trước khi thế giới Vòm Trời sắp bị hủy diệt, Tinh Nguyệt của các ông đã trao đổi với ý trời, sau đó biết được biện pháp cứu thế.
Đồng thời còn hay chuyện Trái Đất sẽ tái diễn thảm họa như vậy?”
Đại tư tế gật đầu: “Cũng đại loại thế.
Tuy nhiên khi đấy chúng ta không biết đó là Trái Đất, chỉ biết là sẽ có liên quan đến một thế giới rộng lớn khác.
Mà bây giờ, nơi kết nối với Vòm Trời chỉ có Trái Đất mà thôi.”
Cụ thể ra sao hắn cũng không rõ lắm, lúc đấy hắn đã bị nhốt lại, những chuyện này đều nhờ Miêu Ca Vân kể cho hắn biết.
Trần Sơ nhìn đại tư tế, nghi ngờ nói: “Ông đã bảo ông dẫn đầu một nhóm người, định dựng nên hành lang không gian trong lúc thế giới đang đảo lộn.
Vậy ai mà biết được ông có cố ý thiết lập để những cánh cổng không gian kết nối với Trái Đất hay không?
Đại tư tế câm nín: “Nếu ta giỏi thế thì ta đã đến Trái Đất từ lâu rồi chứ còn bần như bây giờ à?” Hồi trước hắn đả thông lối đi không gian nên cuối cùng mới bị bỏ tù đó thôi.
Giờ nhớ đến chuyện này vẫn làm hắn sợ hãi phát nôn, thế giới cũng sắp tàn rồi, thế mà cái tên Ngôn Luật vẫn còn muốn bảo vệ luật pháp của Vòm Trời rồi xử hắn tù chung thân.
Ai ngờ mới giam hắn được ba ngày, thế giới đã nát tan.
Toàn thằng ngu!
Đầm Nước chợt cười gằn, nhìn về phía Trần Sơ: “Nói chướng tai thế, dù chúng ta cố tình liên kết với Trái Đất thì đã sao? Đường đã xây xong rồi, một khi Thiên Vũ Đại Lục hoàn toàn chết đi, thảm họa sẽ rơi xuống Trái Đất.
Các ngươi không muốn cứu cũng phải cứu thôi.”
Đại tư tế nghe vậy, tức đến nỗi suýt nữa đập hắn bằng cây pháp trượng trong tay, rốt cuộc ngươi là kẻ phản diện hay ta là kẻ phản diện đây, giờ mình đang phải cầu xin người ta mà người uy hiếp ngươi ta làm gì? Tuy mình cũng có lí cũng phải ra vẻ nữa chứ.
Lỡ người ta cứ lề mề kì kèo, mãi đến khắc cuối cùng mới động tay động chân thì bao giờ Thiên Vũ Đại Lục mới hồi sinh được?
Trần Sơ suy tư trong thoáng chốc rồi gật đầu: “Ông nói có lí.”
Đại tư tế: “…” Thì ra ngươi thích kiểu này?
Hắn bỗng dưng muốn tự kỉ.
Trần Sơ: “Thế nói về việc cứu thế đi, phải làm gì để khiến thế giới các ông tái sinh được?”
Anh định nghe cách thức cách cứu đời trước rồi mới quyết định có giúp hay không.
Đầm Nước nhìn đại tư tế.
Đại tư tế đang cọc lắm: “Nhìn ta làm gì? Các ngươi nói chuyện hòa hợp thế cơ mà? Ngươi cứ nói tiếp đi.”
Đầm Nước cau mày, lão già lên cơn điên gì thế: “Ta không biết.”
– Hả?
Đầm Nước giải thích: “Lúc ấy ta đã ngủ rồi nên không biết kế hoạch cụ thể như nào.”
Khi đó, ngày nào Thiên Vũ Đại Lục cũng có người chết, trận