Giường ở kia kìa.
***
Từ ngày Lâm Xuân về nhà ăn Tết đến giờ, Lâm Diệu Quang ở rể quanh năm suốt tháng cuối cùng cũng dẫn gia đình về quê mình.
Trong kí ức của Lâm Xuân, Tết năm nào cũng thế, bố ở nhà chưa đến năm ngày, hôm nào cũng đi sớm về muộn, ngôi nhà hệt như khách sạn ở qua ngày.
Chỉ đến ba mươi Tết bố mới về ăn cơm tất niên theo phong tục quê nhà.
Nhưng buổi trưa cũng phải qua nhà bố mẹ vợ để chúc mừng năm mới với lí do là nhà vợ chỉ có mỗi cô con gái là thím Huệ.
Lâm Xuân không mấy quan tâm về chuyện này, từ nhỏ cô đã chẳng thân thiết với bố và tất nhiên bố cũng như vậy.
Trong suy nghĩ của cô, gia đình cô chỉ có mình và ông bà nội.
Còn bố, thím Huệ và em trai mới là người một nhà.
Hai bố con cô mỗi năm cũng chỉ ăn chung một bữa với nhau, cố chịu cho qua vậy.
Dù sao, ông bà nội cũng rất vui mỗi khi tới dịp Tết đến xuân về.
Trên bàn ăn, ông Lâm nói chuyện với con còn bà Lâm cứ gắp thịt cho cháu trai suốt, thím Huệ ngồi bên khuyên ngăn bà đừng làm vậy bởi sẽ khiến thằng bé sinh hư.
Lúc này, Lâm Xuân không hề nói câu nào, cúi đầu ăn cơm trong thinh lặng.
Cô đang ăn món thịt hấp bột gạo mà mình thích nhất thì tự dưng bị bà nội huých vào người.
“Dạ?” Cô hoang mang ngẩng đầu lên.
Bà Lâm: “Bố đang nói chuyện với con đấy.”
Lâm Xuân sững sờ, nhìn người bố vừa quen thuộc vừa xa lạ với vẻ khó hiểu.
Nghiêm túc mà nói, thực ra hai bố con cũng chẳng mấy thân thuộc, dù sao một năm gặp nhau được có một lần, nếu bố không về khéo cô còn quên mất mặt bố rồi.
Nét mặt Lâm Diệu Quang cũng chả khá khẩm hơn Lâm Xuân là bao, ông vừa lạnh lùng vừa gượng gạo: “Nghe nói con tìm được công việc tốt lắm đúng không?”
Cô gật đầu: “Vâng, tìm được từ nửa năm trước rồi ạ.”
Gương mặt Lâm Diệu Quang ánh lên vẻ ngượng ngùng, thân làm bố mà con gái đi làm nửa năm rồi mình mới hỏi thăm, đúng là không xứng làm bố chút nào.
Nhưng bao năm nay cả hai đã sống chung với nhau theo cách này nên chú cũng không thay đổi được.
Lâm Diệu Quang: “Nghe nói con làm cho nhà nước.”
Lâm Xuân gật đầu: “Vâng, nhà nước ạ.”
Lâm Diệu Quang: “Nghe bảo lương cũng rất cao.”
Lâm Xuân gật đầu: “Vâng, cao thật ạ.”
Cao thật là bao nhiêu?!
Lâm Diệu Quang tỏ vẻ mất kiên nhẫn, trả lời qua loa lấy lệ, không nói rõ hơn được à?
Tiễn Huệ là mẹ kế của Lâm Xuân nhưng thím chưa hề nuôi cô ngày nào nên giờ cũng không nói đỡ được, đành mỉm cười để làm dịu bầu không khí: “Trong bữa đừng nói chuyện công việc, ăn đi đã.”
Lâm Xuân cúi xuống vùi mặt vào bát cơm ngay tức khắc.
Bàn tay cầm đũa của Lâm Diệu Quang siết chặt lại, nhưng ông cũng không có lập trường để dạy con gái nên đành buông xuôi.
Buổi tối, ba người nhà Lâm Diệu Quang lên phòng còn Lâm Xuân ở dưới tầng đón giao thừa với ông bà.
Nhà họ Lâm có hai tầng đã được sửa sang lại, tầng trên mới hơn và tốt hơn.
Ngặt nỗi giờ ông bà chân yếu, không muốn lên lầu nên cứ sống dưới nhà, thế là Lâm Xuân cũng ở cùng ông bà luôn.
Lâm Xuân mang hai chuỗi hạt mà mình đã chuẩn bị ra tặng cho ông bà.
“Vòng phật đẹp quá con ạ.” Bà Lâm nhận quà của cháu gái mà vui lắm, vội vàng đeo kính lão lên để ngắm cho rõ hơn.
“Chắc phải đắt lắm đây, trời lạnh thế này mà hạt tràng vẫn ấm quá.” Ông Lâm cũng rất vui nhưng ông quan tâm đến giá cả hơn: “Con mới đi làm, một thân một mình ở thành phố, đừng vung tiền phung phí con ạ.”
“Không đắt đâu ạ, con đổi quà với bạn á.” Lâm Xuân tặng cho Vân Chu một tờ giấy chữ kí của thần trộm cắp để đổi lấy hai chuỗi hạt tràng.
Cô cũng không biết cái này có mắc hay không, cô chỉ quan tâm đến khả năng chữa bệnh của Vân Chu mà thôi.
“Ông bà đeo vòng rồi là không được tháo ra đâu nhé, con còn mang lên chùa khai quang để phù hộ cho sức khỏe của ông bà đấy.” Lâm Xuân dặn dò.
“Được được, bà không tháo đâu, đi tắm cũng không tháo.” Bà Lâm hứa lia lịa.
Bấy giờ Lâm Xuân mới hài lòng.
“Sao tự dưng thấy mệt thế nhỉ?” Không hiểu sao ông Lâm lại ngủ gật.
Lâm Xuân nhìn sang, thấy ông mình mơ màng lắm rồi.
Ánh mắt cô sáng lên, bởi vì khi Vân Chu tặng hai chiếc vòng cho cô, cậu bé đã nói rằng, người ta sẽ buồn ngủ khi dị năng hệ mộc bên trong ngọc hồ lô bắt đầu điều trị sức khỏe cho họ.
Điều này là do người bình thường không thể chịu đựng được phần năng lượng bị tiêu hao trong quá trình chuyển hóa cơ thể, đây không phải là vấn đề nghiêm trọng, chỉ cần ngủ một giấc là được.
Bà Lâm nói theo: “Bà cũng thấy hơi mệt.”
Lâm Xuân lanh lẹ đứng dậy: “Vậy ông bà đi ngủ đi, con về phòng đây ạ.”
Cô vừa mới về phòng được một lúc đã nghe thấy tiếng gõ cửa và một giọng nói đang gọi ông bà ở bên ngoài.
Lâm Thông?
Cô chau mày, đi ra mở cửa, la lên với cậu nhóc đang đứng quay lưng về phía mình: “Ông bà ngủ rồi.”
Lâm Thông đơ ra: “Mới tám giờ mà.”
Lâm Xuân: “Người già ngủ sớm.”
Lâm Thông “Ồ” lên, không gõ cửa nữa mà đi sang phòng Lâm Xuân, cậu xuống tầng để tặng lì xì cho mọi người, có tổng cộng ba bao, hai phong cho ông bà và cái còn lại của Lâm Xuân.
Cơ mà cậu vừa mới đi được hai bước, phòng đối diện đã đóng sầm cửa lại.
Lâm Thông: “…” Cái chị này bất lịch sự ghê.
Lâm Xuân không hề biết Lâm Thông muốn tặng lì xì cho mình, cô không hề thân quen với người em trai này.
Hồi nhỏ gặp nhau nó còn gọi cô là “chị yêu”, từ lúc lên bảy tám tuổi tự dưng nó không gọi nữa, mỗi lần gặp nhau chỉ gật đầu rồi thôi.
Khổ nỗi, dù Lâm Xuân đóng cửa nhưng Lâm Thông vẫn phải đưa lì xì chứ, cậu đành nhắm mắt gõ cửa phòng thêm lần nữa.
Cửa được mở ra rất nhanh, Lâm Xuân nhìn cậu với vẻ mặt quái lạ: “Có chuyện gì?”
Lâm Thông hơi dè dặt, giơ tay đưa một phong bao cho cô: “Bố lì xì cho chị này.”
Lâm Xuân nhìn qua, duỗi tay ra nhận.
Lâm Diệu Quang không bao giờ tiếc tiền với cô, bố cho cô tất cả mọi thứ cần thiết, từ học phí đến lì xì, không thiếu gì hết.
Tuy nhiên bố không cho cô quá nhiều tiền sinh hoạt, suốt bốn năm đại học, kì nào cũng chỉ cho cô hai nghìn tệ, có lẽ bố dựa theo mức giá từ hồi bố đi học.
Về chuyện bố đưa tiền, Lâm Xuân giữ nguyên thái độ bố cho thì lấy, dù có thiếu cũng không xin thêm.
“Cảm ơn.” Lâm Xuân nói xong, toan đóng cửa lại.
– À thì…
Cô đứng lại, nhìn chàng trai đang có điều muốn nói.
Lâm Thông cắn răng nói ra: “Vừa nãy bố mẹ nói chuyện trong phòng, bảo con gái đi làm xa như chị cũng khó khăn, chắc chắn chị cũng thiếu tiền nên tặng riêng cho chị bao lì xì to đùng này đấy.”
Lâm Xuân nhíu mày, giờ mới nhìn cái bao trong tay, cô vân vê nó xong mới thấy nó dày thật.
Cơ mà, sao thằng nhóc này lại xụ mặt thế?
Lâm Xuân: “Chị được lì xì nhiều hơn em à?”
Cậu nhóc vô thức gật đầu: “Em có tám trăm tệ thôi, chị được tám nghìn lận đấy.”
Tám nghìn tệ? Lâm Xuân giật mình, nếu quay về nửa năm trước, đây quả thực là một số tiền lớn với cô.
Có điều cô sẽ không trả lại, dù cô không cần nhưng cô sẽ giữ cho ông bà: “Ít hơn bảy nghìn hai thì đi đòi bố mẹ đi.”
Ý tứ rất rõ ràng, tiền lì xì của nhóc chả liên quan gì đến chị.
Cậu bé đỏ mặt, vội nói: “Không, em không có ý đó.”
Không thấy mình được lì xì ít quá sao?
Lâm Thông giậm chân: “Em