Sau khi đọc xong hai tài liệu, Lâm Xuân phải “tiêu hóa” một lúc thì mới mở nốt tài liệu cuối cùng ra đọc tiếp.
Tài liệu liên quan đến vật phẩm dị năng, ngay dòng đầu tiên đã viết về viên đá sức mạnh.
Viên đá sức mạnh mang thuộc tính của kim mộc thủy hỏa thổ, có thể lấy được nhờ giết chết thổ dân của không gian con, là đồng tiền thông dụng của giới dị năng.
Người dị năng cũng có thể nâng cao trình độ năng lực của mình bằng cách hấp thụ năng lượng trong viên đá sức mạnh.
Hấp thụ năng lượng của đá sức mạnh có thể nâng cao trình độ năng lực của mình, vậy Sadako hút nhiều đá sức mạnh như thế, chẳng lẽ là…
“Chị Sadako, chị Sadako, chị nuốt nhiều đá sức mạnh như vậy thì năng lực tăng lên à?” Lâm Xuân thầm hỏi trong lòng, nhưng đợi một lúc rồi mà Sadako chẳng thèm trả lời cô.
Chả lẽ lại không có điểm công đức? Cô suy nghĩ một lát, vén rèm nhìn ra bên ngoài, chắc chắn rằng các bạn đang tập trung làm powerpoint không có thời gian để ý đến mình thì cô mới thả rèm xuống rồi lôi mái tóc của Sadako ra khỏi kho hàng, hỏi lại lần nữa.
“Chị Sadako, năng lực của chị tăng lên rồi hả? Có thể bò xa hơn cả TV à? Nếu nói được thì chị vẫy tóc đi.” Lâm Xuân cực kì thông minh, nghĩ ra cách giúp Sadako tiết kiệm được điểm công đức.
Ai dè đợi mãi mà Sadako vẫn không đả động gì.
– Không phải chứ, rõ ràng vẫy được mà, sáng nay còn đánh tay trợ lí Đàm thây?
Lâm Xuân đang lẩm bẩm thì tự dưng rèm bị vén lên, có gương mặt ló vào, cùng lúc ấy cũng vang lên tiếng của Hứa Nguyễn: “Lâm Xuân, cậu không ngủ à, còn đang thì thầm cái gì đấy?”
Lâm Xuân muốn giấu cũng không kịp nữa rồi, thành ra, trong tình huống không lường trước được, Hứa Nguyễn đã nhìn thấy mái tóc nằm trên giường.
“Á!!!!” Tiếng hét thảm thiết kinh thiên động địa, đánh thức được một nửa con gái trong kí túc xá chỉ trong đúng ba giây.
“Đừng hét, đừng hét!” Lâm Xuân định dùng thân mình để che bộ tóc dài nhưng tóc của Sadako nhiều quá nên không giấu được, cuối cùng cô đành lôi chăn ra đắp lên bộ tóc thì mới được bình yên.
“Sao thế? Sao thế?” Sinh viên nghe thấy tiếng gào thét còn tưởng xảy ra án mạng, cửa sổ nào cũng mở toang hết rồi, ai cũng hóng hóng hớt hớt.
Nào đâu đợi mãi mà chẳng đợi được, thế là lại cụt hứng ra về.
Dưới lầu còn vang tiếng đe dọa hùng hổ của cô quản lí kí túc xá: “Đừng để cô bắt được nhá, nửa đêm nửa hôm không ngủ, cô bắt được cô trừ điểm.”
“Cậu có cái gì đấy?” Trong phòng, Hứa Nguyễn trốn sau lưng Sở Phi Phi, run rẩy hỏi Lâm Xuân.
“Tóc à?” Sở Phi Phi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Hứa Nguyền nên quay phắt lại để nhìn, nhưng cô ấy vẫn may chán, vì lúc đấy Lâm Xuân đã nhét tóc vào chăn rồi nên cô nàng chỉ thấy được ít tóc chứ không khủng bố như những gì Hứa Nguyễn thấy.
Ninh Nhã Đan đeo tai nghe nên không phản ứng nhanh như Sở Phi Phi, thành ra chẳng nhìn thấy gì hết, gương mặt mông lung vô cùng.
“Tóc giả thôi.” Lâm Xuân giải thích.
“Tóc giả thôi mà cậu sợ đến vậy á?” Ninh Nhã Đan nghe bảo tóc giả thì tự dưng chẳng hiểu được nỗi sợ của Hứa Nguyễn.
“Cậu bảo cậu ấy vén chăn lên cho cậu nhìn, tớ đảm bảo cậu mà thấy cậu cũng sợ chết khiếp.” Mặt Hứa Nguyễn đã trắng bệch cả đi.
“Thật hay giả đấy, để tớ nhìn với.” Ninh Nhã Đan ngước lên, đợi Lâm Xuân vén chăn ra.
Lâm Xuân đâm lao phải theo lao, đành phải nghe lời bạn.
Cô nắm góc chăn, không vén lên luôn để không khiến các bạn hoảng sợ, mà vén dần dần, từ từ để lộ ra mái tóc của Sadako.
Sau ấy, Ninh Nhã Đan và Sở Phi Phi đã nhìn thấy tóc, rất nhiều tóc, tóc vừa đen vừa dày, sao vẫn là tóc, cả giường tóc….
truyện đam mỹ
Nhất là tóc của Lâm Xuân cũng rất dài, khi ngủ thì tóc còn xõa xuống, tóc giả tóc thật nối vào nhau, như thể tóc của Lâm Xuân sẽ được trải dài ra giường, hình ảnh ấy…
“Rợn thật sự.” Ninh Nhã Đan buộc phải thừa nhận rằng cảnh tượng ấy khiến người ta sợ hãi, nhất là phòng trọ còn đang tắt đèn trần, Hứa Nguyễn nhìn thấy cảnh đó trong ánh đèn mờ ảo thì không khác gì phim kinh dị.
“Khuya rồi cậu còn nghịch tóc giả trên giường làm gì đấy? Với cả tóc giả cậu dài quá thì phải?” Sở Phi Phi nuốt nước bọt trong vô thức, không biết có phải do ảo giác hay không mà cô cứ thấy mái tóc trên giường giống tóc của người sống quá.
Ba cô gái ăn ý lùi ra sau một bước, kéo dài khoảng cách với Lâm Xuân.
“Đây là tóc giả của escape room, dùng để đóng ma nữ nên trông mới hãi thế đấy.” Lâm Xuân cười ngây ngô định nói dối cho qua chuyện.
– Thế cậu mang về nhà làm gì?
– Đúng đấy, chết người luôn.
“À thì… Tớ vô tình cầm về thôi, mai tớ mang trả lời.” Lâm Xuân đảm bảo.
“Khuya rồi không ngủ còn tắt đèn ôm tóc giả trên giường làm gì?” Hứa Nguyễn hỏi.
Ừ đấy, cả ba nhìn về phía Lâm Xuân.
“…” Dưới ánh mắt nghi ngờ của ba người bạn cùng phòng, Lâm Xuân vặn óc suy nghĩ nhưng vẫn không thể tìm được lí do vì sao một người bình thường lại ôm tóc ma nữ đi ngủ trên giường vào nửa đêm nửa hôm như thế này.
“Cậu cố tình dọa bọn tớ hả?” Ninh Nhã Đan tìm được câu trả lời trong ánh mắt chột dạ của Lâm Xuân.
“Lâm Xuân, cậu muốn chết đúng không?” Sở Phi Phi và Hứa Nguyễn vỡ lẽ, tưởng tượng ra cảnh Lâm Xuân đội tóc giả đứng trước đầu giường của bọn cô vào lúc nửa đêm mà điên tiết, cầm gối ôm, đồ ăn vặt rồi ném tứ tung lên giường Lâm Xuân.
“Em xin lỗi, em sai rồi các chị ơi!” Mãi đến khi Lâm Xuân hứa rằng sáng mai mình sẽ mua bữa sáng đền bù cho các nữ hoàng thì mới xong chuyện.
Sau khi kéo rèm lên, Lâm Xuân cất mái tóc của Sadako vào kho hàng.
Cô không hỏi Sadako nữa, bởi cô thấy được, chị Sadako chỉ đáp lại anh Trần Sơ thôi, ai bảo mình không có gương mặt xinh gái để được giảm giá 30% chứ.
Thở dài vậy thôi, Lâm Xuân vừa ăn đống đồ ăn vặt các bạn ném lên giường vừa tiếp tục đọc tài liệu.
Hết viên đá sức mạnh thì đến lời giới thiệu về tinh thể năng lượng.
Tinh thể năng lượng cũng mang đặc tính ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, là tinh thể do chính không gian con tinh lọc năng lượng ra, nếu so sánh với viên đá sức mạnh thì tinh thể năng lượng có nguồn sức mạnh tinh khiết và nhẹ nhàng hơn.
Trong đó, tinh thể hệ mộc có khả năng chữa trị, có thể chữa lành những vết thương cho người dị năng trong quá trình luyện tập, bởi vì tinh thể hệ mộc hiếm có nhất nên nó cũng có giá trị cao nhất, là nguyên liệu chiến lược nội chiến của các tổ chức lớn.
Tinh thể năng lượng của là tấm vé để ra khỏi không gian con, có trong tay một viên tinh thể năng lượng, dù nó to hay bé thì cũng mở được cổng không gian.
Lâm Xuân nhớ, hình như tinh thể năng lượng mà Sadako cướp được là tinh thể hệ mộc.
Thì ra là tinh thể hệ mộc có giá trị cao nhất, thảo nào cái ông đó phải đổi cho Sato tận ba tinh thể hệ hỏa.
Hèn chi lúc cô bảo mình cần nhà, trợ lí Đàm cũng đồng ý cái rụp.
Hầy dà, mình có lỗ quá không nhỉ?
Đọc trong tài liệu thì thấy tinh thể hệ mộc có giá trị cao nhất, Lâm Xuân bắt đầu suy tính xem mình nộp tinh thể cho công ty thì có bị lỗ không.
Nhưng nghĩ khác đi thì thấy không lỗ chút nào.
Nếu cô giao nộp thì phía tổ chức chính phủ cũng sẽ có tiêu chuẩn trao đổi khá công bằng.
Thành ra, trừ khi mình không nộp thì không biết thế nào chứ đã nộp lên rồi thì sẽ nhận được phần thưởng tương xứng.
Lâm Xuân không hề nghĩ đến việc giữ tinh thể hệ mộc để mang đi bán.
Thứ nhất, nếu không nhờ Trần Sơ thì Sadako còn lâu mới đưa tinh thể cho cô, như thế thì cô sẽ không thể nộp cho sếp được.
Thứ hai, dù Sadako sẵn lòng trả tinh thể cho