Sáng hôm sau, Lâm Xuân nhận được bản chi tiết bất động sản trong email, phấn khích đến mức phi ra sân vận động chạy 1500 mét.
Trợ lí Đàm hào phòng thật sự, năng suất đỉnh cao nhất vũ trụ, bạn đã từng thấy chủ thầu nào bảo hôm nay giao nhà thì sẽ giao luôn chưa.
Đã thế đây chưa phải nhà chính thức, mới chỉ là danh sách bất động sản, có tận mười mấy căn để mặc cho cô chọn.
Mặc dù Lâm Xuân cũng chỉ được chọn một căn thôi, nhưng tự dưng được hưởng dịch vụ VIP thế này thì có sướng không cơ chứ?
Sau khi chắc chắn mình sẽ có nhà, Lâm Xuân cũng không nôn nóng gì hết, ngày mai đã phải bảo vệ khóa luận rồi, cô định bảo vệ xong thì mới xem nhà, rồi chọn căn nào có giá cao nhất.
Chớp mắt đã đến ngày bảo vệ, bốn cô gái được chia thành hai nhóm, Lâm Xuân và Hứa Nguyễn bảo vệ buổi sáng, Sở Phi Phi và Ninh Nhã Đan được xếp vào buổi chiều.
Dẫu rằng lúc bảo vệ vô cùng căng thẳng nhưng cũng rất thuận lợi, cả bốn tiếp đất bình an, vượt qua được cửa ải cuối cùng trước khi tốt nghiệp.
Mọi chuyện diễn ra hết đỗi êm đẹp, bốn cô gái định ra ngoài ăn mừng với nhau.
Để tăng cảm xúc, Sở Phi Phi còn đề nghị cả bốn phải ăn mặc lộng lẫy.
“Đừng mà, có phải đi xã giao đâu.” Hứa Nguyễn không tình nguyện cho lắm, trang điểm xong lại phải tẩy trang, phiền chết đi được.
Với lại bốn đứa ở chung với nhau bốn năm trời, bộ dáng xấu xí nhất cũng bị cả hội nhìn thấy rồi, giờ tô điểm cũng không cần thiết.
“Bọn mình học chung với nhau bốn năm, lần nào ăn mặc lộng lẫy cũng toàn là dịp đi với người khác.
Hẹn hò, xã giao, phỏng vấn, nhưng chẳng lần nào chúng ta đi với nhau cả.
Cũng sắp chia tay nhau rồi, sau này không biết bao giờ mới gặp lại nhau, tụi mình không thể xem trọng lẫn nhau à? Bạn thân còn quan trọng hơn cả người yêu đấy, không đáng để ăn mặc lồng lộn một lần hả?” Sở Phi Phi hỏi.
“Đáng!” Cả ba đồng thanh.
Chị đã nâng tầm quan trọng đến mức này thì tụi em còn nói gì được nữa.
Nếu một cô gái thay đồ, trang điểm phải mất một tiếng thì bốn cô gái cũng phải mất ít nhất hai tiếng đồng hồ, tóm lại là đến khi cả bốn trang điểm xong xuôi rồi đi ra ngoài kí túc thì bầu trời đã đen mịt rồi.
Cả bốn còn định tay trong tay bước đi trên sân trường, cosplay làm hội chị em của thời đại để gây thương nhớ cho đàn em, nhưng cuối cùng sắc đẹp đã bị bóng đêm phong ấn.
Sở Phi Phi còn lên mạng tìm một nhà hàng hot trên mạng được người ta khen rất nhiều để xứng đáng với hai tiếng đồng hồ trang điểm của cả hội.
Nhà hàng khá gần trường, cả bốn đặt xe, mười mấy phút sau đã đến nơi.
“Xin hỏi quý khách có đặt trước không ạ?” Nhân viên phục vụ là một anh chàng điển trai khoảng 20 tuổi, thấy bốn cô gái xinh xắn bước đến thì sáng bừng cả mắt, nụ cười trên môi cũng nồng nhiệt hơn hẳn.
“Có, Sở Phi Phi.” Sở Phi Phi đã đặt bàn trước hai tiếng.
“Bàn số 8, xin mời mọi người qua đây.” Nhân viên dẫn cả bốn vào nhà hàng.
Điểm nổi bật của nhà hàng nổi tiếng này là phong cách trang trí chỉ có đúng hai màu xanh và trắng, được nhà thiết kế phối màu rất vừa phải nên đã toát lên được một khí chất thanh lịch và yên tĩnh, không quá sang trọng nhưng vẫn có chất riêng.
“Mời ngồi.” Nhân viên đợi bốn cô gái ngồi xuống rồi đưa thực đơn: “Mọi người có thể chọn món trước, anh sẽ đi chuẩn bị trà cho mọi người.”
“Vâng, em cảm ơn.” Sở Phi Phi đã tìm hiểu những món ăn đặc sắc của nhà hàng nên lật thực đơn nhoay nhoáy: “Tớ nói cho các cậu biết, nhà hàng nổi nhất với mấy món tráng miệng đấy…”
Nhân viên đi vào bếp, vỗ vai đồng nghiệp đang đợi món ăn ra lò, cười nói: “Jim, lúc ra thì liếc qua bàn số 8 đi, bốn cô đẹp lắm.”
Người đồng nghiệp tên tiếng Anh là Jim bỉ bôi: “Ở đây ngày nào chả thấy người đẹp, coi ông kìa.”
Đây là nhà hàng nổi tiếng trên mạng nên có rất nhiều cô gái đến đây check in, ngày nào bọn họ cũng có thể nhìn thấy nhiều mẫu người đẹp khác nhau.
“Vâng vâng vâng, biết ông thấy nhiều gái xinh rồi.” Nhân viên phục vụ phấn khích: “Nhưng ở số 8 có một cô đúng gu tôi luôn, Ê, ông vừa chia tay với hot girl mạng mà, có muốn bắt đầu tình yêu mới không? Ông ra bàn số 8 mà nhìn, bốn cô xinh thật mà, đã thế còn có vibe học sinh, trong sáng lắm, chắc là sinh viên trường gần đây, khác hẳn mấy cô ở ngoài kia luôn.”
“Jack, ông có ý gì đây.” Phụ bếp nghe được cuộc trò chuyện của cả hai, trêu chọc: “Ông muốn Jim cưa được bạn thân của cô ông thích rồi làm mối cho ông chứ gì.”
“Thế thì sao, yểu điệu thục nữ thì quân tử mới thích thành đôi.” Jack thoải mái thừa nhận, nhân viên phục viên không thể ở trong bếp quá lâu nên Jack đã bưng ra ngoài ngay lập tức.
Sau khi ra khỏi bếp, nét mặt Jack trở về với nở nụ cười chuyên nghiệp, bưng nước đến bàn 8 rồi rót vào từng cốc cho bốn cô gái.
“Các em đã chọn được món chưa nhỉ?” Jack hỏi.
“Bọn em chọn xong rồi.” Sở Phi Phi cầm thực đơn gọi vài món: “Ngoài những món này ra, bọn em muốn gọi món tráng miệng đặc trưng của quán.”
“Xin lỗi, món tráng miệng đã hết mất rồi.” Jack áy náy.
“À, chưa gì đã bán hết rồi.” Sở Phi Phi thất vọng.
“Anh xin lỗi, nhà hàng bọn anh sử dụng sữa nhập khẩu từ nước F, số lượng mỗi ngày có hạn, bọn em đến hơi muộn mất rồi.” Jack nói.
“Thôi thì đổi món khác vậy.” Sở Phi Phi nhìn các bạn: “Hết món đặc trưng rồi, các cậu chọn món khác không?”
“Mỗi người gọn một món đi, thế thì bọn mình sẽ được thử nhiều hơn.” Lâm Xuân gợi ý.
“Ý kiến hay đấy.” Nhà hàng không có nhiều món tráng miệng, Sở Phi Phi không đợi các bạn chọn mà đã cầm thực đơn gọi nốt mấy món tráng miệng còn lại.
“Bọn em chờ một lát nhé.” Jack cầm thực đơn về, lúc quay người thì thấy Jim đang bưng đĩa bít tết ra ngoài phòng bếp, cả hai chạm mắt với nhau, Jack nháy mắt ra hiệu cho Jim ra bàn số 8 cạnh mình.
Đĩa bít tết trong tay Jim là của vị khách ở bàn số 10, giờ anh muốn đi qua bàn số 8, lúc đi ngang qua bàn 8, bốn cô gái bị quyến rũ bởi hương thơm ngào ngạt nên đã quay ngoắt sang nhìn đĩa bít tết trong tay anh.
Jim đi ngang qua bốn cô gái mà không ngoảnh lại, đưa đĩa bít tết đến bàn số 10.
“Huhu, đói quá đi mất, biết thế lúc nãy đã ăn lót dạ rồi.” Giờ đã gần tám giờ tối, bọn cô mới gọi đồ thôi, không đói mới lạ.
“Đợt thêm tí nữa, căng nhất thì 20 phút nữa đồ ăn sẽ lên.” Sở Phi Phi nói.
“Tận 20 phút nữa?” Hứa Nguyễn thấy mình sắp ngất vì đói rồi.
“Quán hot, đông người quá mà, nên đồ ăn sẽ lên chậm thôi.” Sở Phi Phi cổ vũ: “Vì đồ ăn ngon, chúng ta hãy kiên nhẫn thêm chút nữa nào.”
“Tớ vẫn nhịn đói được, nhưng chân tớ trầy da rồi, tớ phải ra siêu thị ở bên cạnh mua băng cá nhân đã.” Lâm Xuân rất ít khi đi giày cao gót, hôm nay hội Sở Phi Phi cứ khăng khăng bắt cô phải đi cao gót, cô không từ chối được nên đành moi đôi