“Lâm Xuân, mau đến đây.” Sở Phi Phi ngồi đối diện cửa, thấy Lâm Xuân đứng sững lại thì vẫy tay với cô.
Lâm Xuân đi đến bên các bạn với gương mặt kì lạ, thâm tâm đang nghĩ xem phải nói như thế nào về việc mọi người bị trúng bùa.
Nhưng bây giờ cô nói với các bạn cùng phòng rằng mình bị xe đâm xong tựu dưng thức tỉnh năng lực xem bói thì các bạn có nghĩ cô gặp di chứng sau tai nạn không nhỉ?
“Cậu sao thế? Mặt tối sầm đi, vừa gặp chuyện gì à?” Hứa Nguyễn nhận ra nét mặt Lâm Xuân không ổn lắm.
“Không không, chắc tớ đói thôi.” Lâm Xuân cố nhoẻn môi cười.
“Thế cậu ăn bánh đi.” Sở Phi Phi đẩy đĩa bánh về phía Lâm Xuân: “Bánh phục vụ đưa cho đấy, ngon cực, cậu ăn thử đi.”
Bấy giờ Lâm Xuân mới nhìn thấy cái bánh ngọt trên bàn, đó là một miếng bánh con con hình tam giác, ăn hai thìa đã hết, trông hai bên rìa hơi thô, nhìn đã biết là một chiếc bánh hình vuông được cắt thành bốn phần.
Thâm tâm Lâm Xuân sực ra điều gì đó, nhìn vào đĩa của ba cô bạn thì y như rằng thấy được vụn bánh rơi lả tả trên đĩa.
23%, 26%, 25%, còn 26% cuối cùng…
Lâm Xuân cụp mắt, dò xét miếng bánh của mình.
“Cậu ngẩn ra đấy làm gì, ăn đi chứ?” Sở Phi Phi nhìn Lâm Xuân đầy khó hiểu, vừa bảo đói xong cơ mà?
“Chắc Lâm Xuân ăn bánh ngọt nhiều rồi, đi làm ở tiệm bánh mà, anh chủ hay tặng bánh cho lắm, ăn đến ngấy luôn.” Hứa Nguyễn vừa nói vừa âm thầm đưa dĩa của mình vào đĩa của Lâm Xuân: “Để tớ ăn giúp cậu.”
“Bốp!” Lâm Xuân giơ tay đánh xuống cổ tay Hứa Nguyễn.
Hứa Nguyễn “Á” lên, tủi ơi là tủi: “Không cho thì thôi, cậu ăn nhanh lên, để người ta thèm chết đi được.”
Con gái rất mê đồ ngọt, mặc dù Hứa Nguyễn không đi làm ở tiệm bánh ngọt như Lâm Xuân nhưng từ bé đến giờ cô đã được thưởng thức vô vàn những loại bánh khác nhau.
Nhưng cô thề, cô chưa bao giờ ăn được chiếc bánh nào ngon đỉnh cao như miếng bánh hôm nay cô được ăn.
Chiếc bánh như một cơn nghiện khiến cô lúc nào cũng muốn ăn.
Lâm Xuân nhìn ánh mắt thèm thuồng của Hứa Nguyễn rồi nhìn nét mặt hao hao nhau của hai cô bạn còn lại thì càng chắc chắn hơn.
Bùa ở ngay trong chiếc bánh này.
Lâm Xuân khẳng định chắc nịch, hỏi: “Nếu bánh ngon như thế thì gọi thêm cái nữa.”
“Ừ nhỉ, sao không nghĩ ra cơ chứ?” Câu nói đã đánh thức những cô gái mộng mơ, giờ cả ba cô mới sực ra, Sở Phi Phi vôi vàng vẫy tay với nhân viên đứng gần đấy.
Jack nhìn thấy, rảo bước đến, ánh mắt anh lơ đãng nhìn qua Lâm Xuân rồi mới nhìn vào Sở Phi Phi, cất lời lịch sự: “Anh có thể giúp gì được nhỉ?”
“Bánh ngọt của nhà hàng ngon quá, bọn em gọi thêm một cái nữa được không, à không, bốn cái.” Sở Phi Phi nói: “Bọn em không cần mấy món tráng miệng vừa gọi đâu, đổi cho bọn em thành bánh này đi.”
“Xin lỗi, cái này…” Jack đang định bảo đây không phải món tráng miệng của nhà hàng, nhưng anh bỗng nghĩ đến điều gì đó nên đã sửa lời: “Để anh vào hỏi xem còn hay không nhé.”
Jack vẫn đang đợi Jim tán được bạn thân của cô gái anh thích để làm mối cho anh nên anh không thể mắc sai lầm vào lúc này được.
Jack mau chóng vào bếp, nói cho Jim biết bốn cô gái vẫn muốn gọi thêm bánh.
Ánh mắt Jim lóe lên, hỏi: “Bánh ngọt vừa đưa đã ăn hết rồi?”
“Tôi không để ý, chắc là ăn xong rồi, không thì mấy em ấy đã chẳng gọi thêm.” Jack đáp.
Không, bọn cô chưa ăn xong.
Anh ta giấu trừng trùng trong lớp đường phủ bên ngoài, còn thuốc của sâu độc thì được anh hòa vào kem, một khi trứng trùng tiến vào cơ thể con người thì sẽ bắt đầu nở ra.
Anh ta làm bùa yêu, chỉ có đúng hai con trùng, một đực một cái.
Vậy nên, một khi con đực nở ra thì trứng trùng sẽ chết ngay.
Con sâu đực yêu con cái từ cái nhìn đầu tiên, đến lúc đấy, anh chỉ cần đi ngang qua cô gái đó thì người ta sẽ yêu anh ngay tức khắc.
Còn những người khác sẽ không bị ảnh hưởng vì trứng trùng đã chết rồi.
Trứng trùng vẫn chưa nở, nếu đã nở thì anh phải cảm nhận được rồi, điều duy nhất tác động đến việc trứng nở chỉ có thuốc sâu trong kem mà thôi.
Chắc chắn vẫn còn một miếng bánh chưa được ăn, khiến cho trứng trùng cảm nhận được thuốc sâu ở gần đấy nên muốn vật chủ của mình chiếm đoạt thuốc để nó có thể lớn mạnh hơn nữa.
Jim vô thức nhíu mày, bánh anh mang đi tặng chưa bao giờ bị thừa lại, kem tẩm độc có hương vị như thuốc phiện khiến người ta không thể cưỡng lại.
Nhưng cũng không sao, chỉ cần mang miếng bánh còn thừa về, trứng trùng không cảm nhận được mùi thuốc sâu thì sẽ bắt đầu nở ra thôi.
“Tôi mua bánh ở tiệm ngay cạnh đây, ông ra ngoài mua bốn cái về đi.” Jim gợi ý: “Ông thích cô em buộc tóc đuôi sam mà, cho ông ra mặt đấy.”
“Ok, thế để tôi đi.” Cậu ta đang truyền lại cho anh bí kíp tán gái à, Jack đồng ý ngay, phấn khích đi ra cửa sau, đến tiệm bánh ngọt ở bên cạnh nhà hàng.
Trên bàn ăn, Lâm Xuân cẩn thận giữ chiếc bánh trong lòng để tránh bị bạn cùng phòng cướp mất miếng bánh trong lúc sơ sểnh.
“Lâm Xuân, cậu giấu giấu giếm giếm kinh chết đi được.” Hứa Nguyễn nghĩ Lâm Xuân đang cố tình đề phòng mình chỉ vì mình vừa thò dĩa vào.
“Ừ, cậu mau ăn đi, hai miếng là hết vèo rồi, đừng làm bọn tớ thèm nữa.” Ninh Nhã Đan cũng không chịu nổi.
“Biết thế đã chẳng phần cho cậu.” Ánh mắt Sở Phi Phi đã dán lên miếng bánh của Lâm Xuân.
Ba cô gái rất muốn ăn nốt miếng bánh kia, một khát khao mãnh liệt đến lạ kì nhưng không ai thấy kì lạ gì hết.
Ngoại trừ Lâm Xuân.
Cô không có thời gian để ý đến các bạn, mở điện thoại, nhắn tin cầu cứu vào group chat của tổ sáu: Các đồng nghiệp thân yêu của em, lãnh đạo ơi, anh đại ơi, bị bỏ bùa thì phải thế nào aaaaaaaa? Em đang chờ mọi người đây, gấp lắm rồi!!
Người đầu tiên trả lời lúc nào cũng là đồng chí Vua Biển với cuộc sống về đêm vô cùng phong phú.
Vua Biển: Em bị bỏ bùa?
Lâm Xuân: Bạn cùng phòng em bị, cả ba đều bị bỏ bùa.
Vua Bẩn: Bùa gì, bỏ bùa thế nào? Người bỏ bùa cấp mấy?
Lâm Xuân: Bọn em đi ăn ở ngoài, nhà hàng tự dưng mang bánh ngọt đến, ba đứa chia nhau cái bánh xong rồi cả hội bị trúng bùa.
Còn kiểu bùa thì em nghĩ là bùa yêu, nhưng em cũng không biết người bỏ bùa có năng lực cấp mấy.
Vừa nãy em đi ra ngoài mua đồ nên không có ở đây, không thấy người.
Vua Biển: May mà em không ở đấy, không thì cũng trúng bùa, may phết.
Lâm Xuân gõ cồm cộp xuống màn hình: Nếu em ở đây thì đã không để cho mấy đứa ăn bánh rồi.
May mắn cái nỗi gì!
Thanh Không: Ý em là em thấy được trong bánh có bùa?
Vua Bẩn: Trâu bò vậy? Hồi anh cấp C cũng không nhìn ra được đâu, em mới cấp F mà đã đỉnh thế rồi?
Lâm Xuân: Em không nhìn được nhưng em xem bói được.
Vua Bẩn: Xem bói? Không phải năng lực của em là bò ra ngoài TV à?
Vua Biển: À nhớ rồi, hình như em bảo em biết xem bói, nhưng chỉ xem được vận xui.
Vua Bẩn: Xem bói vận xui, chính xác nhiều không?
Vua Biển: Con bé mới cấp F, mày muốn xem bói cái gì? Với cả mày phải xui đã thì ẻm mới bói được.
Vua Bẩn: Thế thì thôi.
Nghe đã thấy vô bổ.
Trong giới dị năng, cấp bậc biểu thị cho năng lực, lấy bói toán là ví dụ, trong giới cũng có người dị năng biết xem bói nhưng người bói ở cấp thấp thì chỉ bói được những chuyện cỏn con như kiểu vứt đồ ở đâu, ra ngoài có bị giẫm phải cứt chó hay không.
Còn những chuyện lớn thì rất khó để bói trúng.
Cái trình xem bói như thế chắc sẽ có ích với người bình thường nhưng lại chẳng được cái tích sự gì trong giới dị năng.
Bởi vì khi xảy ra biến cố nhỏ thì người dị năng có thể tránh được nên không cần phải đi xem bói.
Còn những chuyện lớn mà xem bói sai thì thành điềm xấu.
Bói toán chỉ hữu ích khi đạt cấp bậc cao, từ cấp A trở lên thì mới có thể bói về chuyện sinh tử, dự đoán được điềm xui.
Còn tiên tri sẽ là người dị năng cấp S.
Đây cũng là lí do vì sao Lâm Xuân đã nói cho trợ lí Đàm, Trần Sơ và Giải Tinh Vũ rằng mình biết xem bói nhưng mọi người không thèm để ý đến năng lực của cô.
Trong sự kiện yêu chiêu hồn lần trước, mặc dù Lâm Xuân bói ra được nhưng nó không được tính là xem bói trong hoàn cảnh bình thường.
Lễ hội có hơn một nghìn người, vận xui ngùn ngụt như vậy, với tư cách là người dị năng biết xem bói mà Lâm Xuân không cảm nhận được gì thì đúng là vô tích sự.
Với lại, cô chỉ bói ra được sau khi chuyện đã phát sinh, thầy bói giỏi là phải biết trước được điều đó.
Vậy nên, chỉ khi nào năng lực của Lâm Xuân đạt đến cấp A thì mọi người sẽ bắt đầu xem trọng khả năng xem bói của cô.
Lâm Xuân: Các đại ca ơi, tình huống nghiêm trọng, cứu người trước được không?
Lâm Xuân cảm giác ánh mắt của ba cô bạn cùng phòng khi nhìn mình sắp hóa thành màu xanh luôn rồi, bánh ăn ngon thế cơ à?
Vua Bẩn: Trứng sâu trong người bạn em đã nở chưa?
Lâm Xuân nghĩ đến tiến độ mới hơn 20% nên đã trở lời: Khả năng là chưa.
Vua Bẩn: Em chắc không?
Lâm Xuân: Chắc ạ, bây giờ trông mấy đứa vẫn bình thường, ngoài việc cực kì muốn ăn miếng bánh trong tay em ra.
Vua Bẩn: Em vẫn còn một miếng nữa à? Cùng loại bánh các bạn em ăn?
Lâm Xuân: Vâng, mấy đứa chia bánh thành bốn phần, để dành cho em một miếng.
Vua Bẩn: Theo những gì em kể thì thầy tà luyện bùa căng nhất cũng chỉ cấp E thôi.
Trứng trong cơ thể bạn cùng phòng em chưa nở, chắc là do thuốc sâu trong miếng bánh đã thu hút trứng.
Đừng ăn, để miếng bánh cách mấy đứa hai mét, trứng trùng tạm thời sẽ không nở ra đâu.
Thảo nào ba cô gái lại muốn ăn bánh đến như vậy, thì ra là trứng trùng trong cơ thể ba người muốn ăn.
Lâm Xuân giữ chặt miếng bánh hơn, hỏi tiếp: Làm thế nào để gỡ bùa ạ?
Vua Bẩn: Tìm người bỏ bùa, giết con sâu cái.
Nhưng điều kiện tiên quyết là em không được để trứng trùng nở ra, một khi trứng trùng nở thì con sâu cái sẽ chết ngay, con sâu đực cũng sẽ bị thương.
Bùa yêu chú trọng việc sống chết có nhau nên phiền lắm.
Tìm người bỏ bùa thì dễ thôi, chủ nhân của chiếc bánh chính là người bỏ bùa.
Chỉ cần tìm nhân viên trong nhà hàng rồi hỏi một câu là biết ai là chủ của chiếc bánh.
Nhưng vấn đề là bây giờ cô không thể rời khỏi bàn, thậm chí cũng không thể để cho bạn cùng phòng rời đi được.
Bởi vì Vua Bẩn nói rồi, trong người bạn cùng phòng của trứng trùng, nếu rời khỏi phạm vi hai mét thì trứng trùng sẽ bắt đầu nở ra.
Một khi trứng nở, dù cô có tìm được người bò bùa đi chăng nữa thì nó vẫn sẽ làm tổn thương đến bạn cùng phòng của cô.
Sống chết có nhau cái đách gì, toàn lũ khốn nạn!
Lâm Xuân tức điên lên: Có cách nào để không làm tổn thương đến bạn cùng phòng em không?
Vua Bẩn: Anh nói hết rồi còn gì, đừng để trứng trùng nở ra.
Lâm Xuân: Không được, giờ bạn cùng phòng em nhìn chòng chọc cái bánh đến mức xanh cả mắt rồi, đừng bảo em rời đi để tìm người bỏ bùa, em ngồi đây mà cũng sắp mất bánh rồi đó.
Sau bếp, Jim cầm một đĩa mì spaghetti, đứng từ xa nhìn ra bàn số 8 rồi đưa đĩa mì cho một đồng nghiệp nữ: “Ruth, mang ra bàn số 8 cho tôi với, tiện thể dọn nốt đĩa bánh ngọt còn thừa trên bàn nhé, tôi đi vệ sinh đã.”
“Ok.” Nhân viên nữ tên Ruth bưng đĩa mì đến: “Mì spaghetti của mọi người.”
Nhân viên đứng dậy, nhìn qua chiếc bánh trong tay Lâm Xuân rồi vươn tay ra định mang đĩa bánh đi.
May mà Lâm Xuân phản ứng nhanh, đè đĩa xuống.
“Cô làm gì đấy?” Cô cau mày nhìn nhân viên phục vụ.
Nữ? Người bỏ bùa không phải phụ nữ đâu nhỉ? Cũng khó nói lắm, bây giờ gái xinh cũng thích gái xinh mà.
“Mình xin lỗi, mình chỉ muốn đổi cho bạn cái đĩa sạch hơn để tiện cho bạn dùng bữa thôi.
Nếu bạn vẫn muốn ăn thì mình không thu nữa.” Ruth giải thích.
“Không cần đâu, bánh ngọt ở đây ngon lắm.” Sở Phi Phi đã được ăn mì Ý nhưng vẫn còn tơ tưởng đến chiếc bánh.
“Vâng.” Ruth cười lịch sự rồi xoay người rời