"Em đừng nói với các giáo viên khác, hiện tại em cứ dạy trước lớp của bà Trương này, cho em 250 đồng tiền một tiết.""250 đồng đã nhiều lắm rồi, em cũng cũng đừng làm khó nhau nữa." Người bên kia hơi không kiên nhẫn, giọng cũng đều mang theo một chút áp bức: "Bà Trương nói là nói thích giờ học của em, trên thực tế cũng không phải chỉ có em. Em đừng đánh giá mình quá cao, làm đến thế này cũng không đến lượt em ra giá với chúng tôi."Hạ Sanh có chút ngơ ngác, cô làm gì? Vừa nãy cô cũng không nói không muốn, Hạ Sanh có chút kỳ quái, người này làm sao lại nổi giận vậy chứ?Ngay sau đó, Hạ Sanh phản ứng lại, đối phương chắc là hiểu lầm nên giải thích: "Không phải, vừa nãy là con tôi..."Lời này giải thích đến một nửa, Hạ Sanh cảm giác mình có chút ngốc, giải thích cái gì? Giá cả cũng cao lên tới 250 rồi!Trái lại là đối phương tức đến nổ phổi, khiến Hạ Sanh ý thức được cái gì.Hạ Sanh lập tức nói: "Tôi cũng chẳng còn cách nào khác, nếu như các chị không chấp nhận, tôi cũng chỉ có thể tìm việc làm một lần nữa."Lúc này đầu củ cà rốt Khang tổng, gần như muốn đứng lên cho mẹ hời một phần thưởng trẻ nhỏ dễ dạy.Bà chủ trung tâm nghệ thuật mặc dù có chút khó chịu, thế nhưng cũng không có cách nào, bà Trương đã chỉ định Hạ Sanh, hơn nữa cũng không rút lại toàn bộ học phí trước đó mà đóng học phí lại lần nữa, bọn họ bên này cũng đã đồng ý.Hạ Sanh cúp điện thoại, cả người tỉnh hẳn, tiếp theo trước chính là bị đĩa bánh lớn vui sướng đập trúng, một tiết 250! 250 đồng tiền đó!Thực ra cô không phải giáo viên chuyên nghiệp, đối với cô mà nói, dạy piano chính là một công việc tạm thời kiếm tiền, chỉ là tạm thời, cũng sẽ không vẫn làm chuyện này.Vì thế, đối với chuyện này, cô cũng không có nghiêm túc lên kế hoạch.Thế nhưng, 250 đồng! Điều này có ý nghĩa gì? Mang ý nghĩa thêm vào nhóm thiếu nhi buổi chiều, một ngày thì có sáu, bảy trăm đồng tiền.Một tháng qua, ít nói cũng là 10 ngàn tám, có tiền, tương lai cô mới có những thứ khác."Bảo Bảo, con thật sự đúng là phúc tinh của mẹ." Hạ Sanh không nhịn được ôm lấy đứa nhỏ của mình, nếu không phải đứa trẻ nhà mình muốn chơi điện thoại di động, tạo thành hiểu lầm với người trung tâm nghệ thuật thì cô cũng không lấy được cái giá này.Khang tổng được khen một cái, trong lòng dâng lên một luồng kiêu ngạo, tâm nói, cái này cũng chỉ do cậu không có tham dự đàm phán thôi, nếu như cậu tham dự đàm phán, có thể bắt được càng nhiều, thậm chí có thể để cho đối phương trợ cấp thêm một phần!Hiện tại cái trình độ này, chính là một chút lòng thành.Hạ Sanh kỳ thực cũng không cảm thấy đứa trẻ nhà mình là cố ý, chẳng qua cảm thấy vận may rất tốt, kết quả sau khi cô khen, con trai của cô lập tức liền bành trướng, khí tràng cả người đều khác hẳn.Rõ ràng là chỉ là đứa nhỏ cao một thước, ngẩng đầu lên thì mình lại cảm thấy cảm giác tự hào vô cùng, toàn thân đều thả lỏng ra, phảng phất đã chuẩn bị kỹ càng đón nhận lời khen của cô.Hạ Sanh trong lòng cảm thấy rất khó mà tin nổi: "Bé cưng, là con cố ý sao?"Cô nói chuyện lời này, đứa nhỏ lập tức rụt đầu một cái, dáng vẻ làm bộ cái gì cũng không biết, mờ mịt nhìn cô.Lần này cô càng cảm giác con mình thực sự cố ý.Hạ Sanh cũng không truy hỏi, cô cảm thấy được bé có chút căng thẳng, mà lúc này, tòa nhà văn phòng một bên khác đã nghỉ làm rồi, lục tục có nhân viên đi ra.Hạ Sanh nắm tay con: "Đi, chúng ta đi đón ba thôi."Lúc này đã là năm giờ chiều, thái dương phảng phất đã báo trước đến vận mệnh sắp xuống núi của mình, ở thời khắc cuối cùng bắn ra tia nắng đỏ rực đầy trời.Khang tổng quay đầu lại, nhìn thấy bầu trời rực rỡ, ở thành phố này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy bầu trời như vậy, có loại cảm giác rất kỳ lạ.Mà cậu lại sắp gặp được những người quen trước đây, Khang tổng không khỏi có tâm trạng rất tốt.Hạ Sanh không ôm con, đại đa số tình huống cô đều là nắm tay con trai, bình thường con trai đều là yên lặng ở bên cạnh cô.Mà lần này.Hạ Sanh cúi