Khang tổng mơ hồ cảm thấy không tốt lắm, sau khi cậu cùng mẹ hời rời khỏi công ty, tuy rằng vẫn rất dịu dàng với cậu nhưng mà cậu mơ hồ cảm giác được đối phương đang ở ranh giới của sự bùng nổ.Hạ Sanh quay đầu, con trai ỷ lại mà đem tay cô đặt lên trên đầu mình, một đôi mắt to yên tĩnh nhìn cô.Hạ Sanh lòng mền nhũn, sờ sờ đầu con trai, nói: "Bé cưng, vừa nãy không phải con nghe hiểu chứ?"Hạ Sanh nhớ tới sau khi con trai từ bữa tiệc công ty trở về thì thay đổi, đặc biệt là sáng ngày hôm sau sau khi trở về, cậu a a a a muốn nói chuyện, sau đó lại im lặng rồi cuối cùng cũng có thể nói chuyện.Buổi tối ngày hôm ấy, con trai của cô có phải cũng đã nghe thấy lời của ông chủ công ty nói?"Bé cưng không cần vội nói chuyện đâu, từ từ đi. Trong lòng ba mẹ con là đứa trẻ ngoan nhất, ông chủ nói con đó là người không tốt, cậu ta là đứa trẻ xấu."Hạ Sanh suy nghĩ một chút, dẫn con đi đến sân chơi thả lỏng một chút, cũng là để trút lửa giận ở trong lòng.Kìm nén việc này, cô có nước tức chết.Sau khi Việt Tần chạy xong đơn cuối cùng đến đón con thì phát hiện con trai mình dùng một loại ánh mắt tự cầu phúc mà nhìn anh.Việt Tần vui vẻ ôm lấy con trai: "Ánh mắt con là có ý gì hử?"Khang tổng tâm nói, đây là ánh mắt muốn ám chỉ anh, vợ anh đã biết anh bị sa thải rồi.Thế nhưng hiện tại cậu chỉ là đứa trẻ ngoan nhất trên thế giới này, cậu không biết gì cả.Cậu nhất định phải là đứa trẻ ngoan nhất trên thế giới, bởi vì cậu tận mắt nhìn thấy bà mẹ hời mang cậu đến trường bắn, bằng bằng bằng bắn ngã toàn bộ hình người dựng đứng đang di động.Cảm ơn quốc gia, cảm ơn chính sách cấm súng."Bé cưng, ánh mắt ngày hôm nay của con thật sự rất kỳ quái đấy." Việt Tần từ trong phòng bếp đi ra, bưng một bát trứng hấp.Khang tổng trong nháy mắt bò đến trên ghế trẻ con của mình, ngồi thẳng, chờ đối phương đặt bát trứng hấp ở trước mặt mình.Việt Tần cầm một cái ghế nhỏ từ bên cạnh lại đây, ngồi ở trước mặt con trai.Trứng hấp là món Việt Tần đặt biệt làm thêm cho con trai, bên trong bát trứng hấp có thịt xay đang tỏa ra mùi thơm.Việt Tần không đặt bát trứng hấp ở trên ghế ăn của trẻ con, mà là múc một muỗng: "Bé cưng đói bụng không?"Khang tổng: "..."Trứng hấp non mềm rung rung hai cái, hương vị thịt xay bên trong trong nháy mắt liền hấp dẫn sự thèm ăn của Khang tổng.Việt Tần nhìn con trai đưa cổ dài ra, bên trong đôi mắt to tròn của đứa trẻ tràn đầy khát vọng muốn ăn.Việt Tần dỗ nói: "Ba làm trứng hấp không thơm ư?"Khang tổng đột nhiên có một loại linh cảm không lành, tên đàn ông này muốn làm gì?"Nào, gọi ba đi." Việt Tần đem cái muỗng đặt ở bên mép con trai mình.Trong nháy mắt đầu Khang tổng đầy vạch đen.Quá tàn nhẫn, đối xử với một đứa nhỏ bốn tuổi như vậy, anh như vậy sẽ tạo thành bóng ma trong lòng con trai bốn tuổi của anh đó.Cậu có thể vì mấy vạn đồng tiền mà gọi một tiếng ba, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không vì bát trứng hấp gọi ba!"Thật là thơm." Việt Tần quơ quơ trứng hấp trước mặt: "Trứng hấp mà lạnh là ăn không ngon đâu."Có điều, đúng là trứng hấp mà lạnh thì ăn không ngon thật, mắt Khang tổng nhìn trứng hấp trước mặt, trứng hấp trơn mềm bên trong còn có thịt, nếu như lạnh sẽ trở nên rất tanh.Hơn nữa hiện tại cậu vẫn là một đứa trẻ bốn tuổi, nếu như ăn trứng hấp lạnh thì nhất định sẽ đau bụng cho xem.Không được, cậu không ăn là được, tuyệt đối không thể gọi to con này là ba.Mười phút sau, Khang tổng ăn xong miếng trứng hấp cuối cùng, cầm khăn bên cạnh lau lau khoé miệng.Thế nhưng cậu cũng có một cái lợi vô cùng lớn, cậu biết mật mã điện thoại di động của to con rồi.Cứ như vậy, cậu có thể liên hệ với bạn gái mình.Cậu nghĩ tới dáng dấp tiều tụy bạn gái lúc ban ngày, có chút không thể chờ đợi được mà muốn liên hệ với bạn gái, hiện tại cậu quá không có cảm giác an toàn.Buổi tối, Khang tổng cầm điện thoại di động to