Dáng vẻ đứa nhỏ nhăn nhăn nhó nhó, muốn nói lại ngại nói, thực sự là đáng yêu, Hạ Sanh sờ sờ đầu cậu, kiên nhẫn hỏi: "Bảo Bảo muốn ăn cơm bọc sao?"Hạ Sanh nhìn khuôn mặt nhỏ của đứa trẻ đỏ lên, kỳ lạ nói: "Muốn nhưng mà ba nói cơm tối không làm cơm bọc nữa rồi."Hạ Sanh ngồi xổm xuống, chầm chậm nói: "Ba con nói với mẹ là bởi vì con cảm thấy tương không có ngon, cho nên ba mới không làm cơm bọc nữa.""Làm cơm bọc nhất định phải có tương kia sao?" Khang tổng tâm nói mình là một đứa nhỏ."Đúng đấy, đó là tương bà nội con tự làm, chuyên dùng để làm cơm bọc đó.""Vậy cũng được." Khang tổng học giọng điệu nói chuyện của bạn nhỏ lúc ban ngày, phảng phất thỏa hiệp một chuyện gì đó đặc biệt lớn, nói: "Vậy cũng được, nghe ba mẹ vậy."Bên ngoài Việt Tần càng nghe càng cảm giác con trai mình thật sự phân biệt đối xử.Vừa đến trước mặt mẹ nó là trở thành nhóc đáng yêu nói chuyện nhỏ nhẹ, đây là nhóc con lúc nãy đứng trước mặt anh đấy sao?Bên trong, Hạ Sanh còn đang nói chuyện: "Ba làm thịt ba chỉ có ngon không?"Khang tổng cúi đầu: "Ngon lắm.""Vậy ba vất vả nấu cơm cho chúng ta ăn thì chúng ta nên nói gì nè?""Cuối tháng phát tiền lương anh." Nhà tư bản Khang tổng mở miệng nói.Hạ Sanh sửng sốt một chút, không nhịn được cười ra tiếng: "Ba không cần con phát tiền lương, ba cần con tôn trọng thành quả lao động của ba."Khang tổng nhìn Hạ Sanh, chẳng lẽ cô không cảm thấy được phát tiền lương mới là lời nói tốt nhất sao?"Phải nói ba vất vả rồi, biết không?""Con biết rồi, ba vất vả rồi."" Bảo Bảo làm sao mà thông minh như thế nhỉ." Hạ Sanh nắm tay con trai đi ra tìm Việt Tần.Việt Tần mê hoặc, vợ anh có phải học bổ túc ở sau lưng không nhỉe? Tên của đầu đề《 Sổ tay sử dụng sau khi Khang Khang trở thành thiên tài nhí 》?Khang tổng khó chịu cực kỳ, cho tới bây giờ cậu chưa từng nói với ai như vậy, cậu bị dẫn đến trước mặt to con, kế tạm thời, kế tạm thời thôi, chờ mình trở lại bên trong thân thể mình, chỉ cần mình không nói thì sẽ không có ai biết từng có chuyện này xảy ra đâu.Phòng khách cũng không lớn, còn bày ra thảm bọt biển màu trắng, phía trên là ánh sáng ấm áp tràn ngập toàn bộ phòng khách.Khang tổng nhìn thấy to con đứng một bên khác, giả vờ giả vịt nói: "Bảo Bảo không thích làm cơm bọc tương, vì thế tối hôm nay chúng ta không thể ăn cơm bọc nữa."Biểu diễn làm ra vẻ, giọng điệu ngốc nghếch, quả thực là tuyệt.Khang tổng tâm nói, cậu mà biểu diễn lên nhất định còn thật hơn anh nhiều.Hạ Sanh đứng cửa phòng sách, nhìn đứa nhỏ quay đầu lại, giống như có hơi không muốn cử động.Hạ Sanh gật gật đầu, cổ vũ cậu: "Mau đi đi, nói với ba đi nào."Vào lúc này đứa nhỏ mới bước chân ngắn đi tới trước mặt ba mình, cúi đầu thu lại lời nói khi nãy: "Con lừa ba, thực ra món đó ăn rất ngon."Không biết tại sao, khi nói ra câu nói này lại không cảm thấy khó chịu như vậy, trái lại có một loại cảm giác thoải mái.Khang tổng trước đây chưa từng nếm thử cúi đầu, đây là lần đầu tiên cậu cúi đầu."Có thật không?""Thật."Ba to con lập tức ôm con lên: "Đến đây, ba dạy con làm cơm bọc nào!"Khang tổng quay đầu lại, muốn nói mình không muốn học, nhưng mà mẹ hời của cậu đã về phòng sách.Khang tổng không quá hiểu cái gì gọi là cơm bọc, cậu là người miền nam chính hiệu, cơm bọc là cách ăn của người Đông Bắc.Việt Tần lại là một người đàn ông vạm vỡ vùng Đông Bắc.Lúc này, người đàn ông vạm vỡ mang tạp dề màu đen vào, bưng khoai tây đã hấp chín xuống, mỗi một bước người đàn ông đều hết sức chăm chú, động tác không nhanh không chậm, phảng phất như đều đã tính trước kỹ càng.Khang tổng hậu tri hậu giác ý thức được dường như người đàn ông này chưa từng hoang mang, vẫn luôn duy trì bình tĩnh vững vàng.Khang tổng nhớ tới trong vài ngày trước, mỗi ngày cậu đều cùng người đàn ông đi mua thức ăn, mỗi ngày người đàn ông còn có thể nhớ tới mua thức ăn tươi mới nhất.Sinh hoạt này so với cậu đã từng tưởng tượng về sinh hoạt của người nghèo không giống nhau lắm.Việt Tần đem khoai tây hấp xong lột vỏ rồi bỏ vào trong tô, lại từ bên cạnh