"Xấu xa! Xấu xa!" Hạ Sanh ôm con trai về, con trai vẫn còn giương nanh múa vuốt muốn đánh người."Xin lỗi, xin lỗi." Hạ Sanh giải thích: "Hôm nay suýt chút nữa nó bị người ta bắt, trên mặt còn bị người ta đánh nên có lẽ là nhận lầm người thôi."Hạ Sanh chỉ cho là con trai nhận lầm người."Khang Khang, Khang Khang, chú này không phải là ông chú xấu kia đâu."Cũng may, lúc người bạn nhỏ bốn tuổi cắn đến thì cũng chỉ cắn được quần áo, quản gia nhìn lại thấy trên mặt đứa trẻ đúng là có dấu tay rất lớn, trông đáng thương cực kì.Vốn trong lòng hết giận hơn một nửa, quản gia nói: "Không sao không sao đâu, đứa trre còn nhỏ, không nhận ra người là rất bình thường."Hạ Sanh thở phào nhẹ nhõm, vừa vỗ về vuốt đầu của đứa bé vừa động viên nói: "Khang Khang, chú này không phải là chú trước đó, chú này là người tốt."Hiện tại Khang tổng càng thấy khuôn mặt quản gia đáng ghét, bề ngoài nguỵ trang đến cũng giống người mà cậu nóng lòng mong muốn không thể xông tới xé nát mặt nạ giả nhân giả nghĩa của ông ta xuống.Hạ Sanh thấy trạng thái con trai không đúng lắm, cũng không dám ở lại lâu, mau mau ôm con đi xuống lầu.Hạ Sanh ở trong thang máy dỗ dỗ cho con trai, dịu dàng nói: "Ông chú xấu trước đó đã bị mẹ đánh đi rồi, Khang Khang không nhớ sao? Chú này là người tốt mà."Khang tổng cắn răng: "Xấu xa!"Cậu nói xong cũng ý thức được điều mình gặp phải, trước đó cậu luôn muốn nói chuyện, kết quả cũng không thành công một lần nào, không ngờ vậy mà hiện tại lại có thể nói chuyện!Khang tổng nhìn về phía có người mẹ đầy sức mạnh, suy nghĩ mình có thể chạy ra từ trong tay của đối phương hay không, chỉ thấy đối phương sửng sốt một chút, tiếp theo đó sắc mặt vui vẻ, nói: "Con biết nói!""Khang Khang, con biết nói!"Trên mặt người mẹ trẻ tuổi đều là nụ cười, trong giây phút này đã là người mẹ nhưng lại vui vẻ y như đứa con nít vậy."Một lúc nữa sẽ cho ba một niềm vui bất ngờ có được hay không?" Hạ Sanh mang theo con trai ngồi xe về nhà, cô nói với con trai."Chúng ta sẽ cùng cho ba con một niềm vui bất ngờ có được không nào?""Nói cùng với mẹ nào—— ba..ba —— "Đôi mắt đen nhánh của đứa trẻ nhìn cô, không có bất cứ động tĩnh gì."Ba —— ba ——" Hạ Sanh nhẹ nhàng lại lặp lại một lần.Khang tổng vẫn y nguyên không có bất cứ động tĩnh gì, cậu không thể gọi bất cứ người nào là ba, từ nhỏ Khang tổng cũng không có kêu lên hai chữ này, cậu cũng sẽ không gọi bất kỳ tiếng ba nào."Ba —— ba ——" Hạ Sanh lại lặp lại một lần."A." Khang tổng bất đắc dĩ trả lời một tiếngHạ Sanh vui vẻ: "Con trai, con cố ý phải không?"Khang tổng không để ý tới cô, tuổi cậu còn trẻ thì cũng đã là ba của biết bao nhiêu ông chủ, hiện tại lại là con trai của một nhân viên mà mình đã sa thải mới đau chứ.Còn có chuyện gì có thể xui xẻo hơn thế này?"Khang Khang, uống thuốc nào." Về đến nhà, Hạ Sanh mài nhỏ thuốc viên rồi đổ vào trong nước ấm.Khang tổng nhìn một màn này, nuốt một ngụm nước bọt, thì ra đúng là còn có chuyện xui xẻo hơn.Hạ Sanh nhìn dáng vẻ bất lực của con trai, đứa trẻ làm ra dáng vẻ này thật có chút buồn cười."Há miệng uống một cái là xong thôi." Hạ Sanh khoáy một ly khác: "Uống xong thì uống nước mật ong nè."Khang tổng không uống, nói sao cũng không uống, thuốc viên mài đều bỏ vào trong nước ấm, đắng muốn chết.Hạ Sanh ngồi xổm xuống, bọc lấy xung quanh con trai một chút, trước tiên dùng cái muỗng múc một muỗng nước mật ong: "Ngọt lắm."Ngọt cũng không uống!Sau khi cái muỗng đến miệng, bản năng đứa trẻ vẫn khiến cậu há miệng ra.Sau một muỗng mật ông thì có một muỗng thuốc.Uống xong non nửa bát thuốc, tinh thần Khang tổng uể oải, càng thêm không muốn phản ứng ai, cũng không để ý mình có thể bại lộ hay không, kế hoạch ban đầu của cậu đã hoàn toàn bị phá nát.Hiện tại trải qua chuyện đó, to con và cuồng bạo lực nhất định sẽ trông cậu càng chặt hơn.Không đúng, Khang tổng không còn gì để tiếc nuối nữa, coi như đối phương không trông cậu chết thì có thể thế nào? Bây giờ cậu còn có nơi để đi sao?Lẽ nào, vận mệnh sau này của cậu chính là con trai ngốc của người mẹ tay không đánh gãy sống mũi người ta này sao?Sau một tiếng, Khang tổng ngồi trên băng ghế nhỏ ở trung tâm nghệ thuật, nhìn người phụ ngồi ở trước đàn dương cầm giống như một cô công chúa xinh đẹp.Đây là piano đúng không? Cậu thế nào cũng cảm thấy người phụ nữ này nên dạy quyền anh mới đúng chứ nhỉ?Mấy người bạn nhỏ bên cạnh gọi: "Xin ~ chào ~ cô ~ Hạ ~ "Nội tâm Khang tổng muốn nói người phụ nữ một đấm đánh gãy sống mũi người ta, trên thực tế lại là giáo viên dạy piano? Từng nghe nói người chơi đàn dương cầm có sức rất mạnh một đấm đánh gãy sống mũi người ta chưa?Khang tổng không biết nhiều về gia đình này, dù sao cậu chỉ mới đến hai ngày.Hai ngày nay đều là buổi sáng người phụ nữ dẫn cậu đến đi học trường học đặc biệt, buổi chiều to con đón cậu trở về, người phụ nữ đi ra ngoài.Cậu hoàn toàn không biết sau năm giờ người phụ nữ đã đi đâu.Đương nhiên, cậu cũng không quan tâm, ngày hôm nay to con về trễ nên cậu bị người phụ nữ dẫn tới lớp học trung tâm nghệ thuật, Khang tổng thế mới biết thì ra mỗi ngày người phụ nữ cũng đi làm kiếm tiền.Trên thực tế, mỗi ngày sau năm giờ chiều, vừa vặn chính là bọn học sinh tan học, bị các phụ huynh đưa đến trung tâm nghệ thuật để học.Hạ Sanh là giáo viên piano trung tâm nghệ thuật, dạy một lớp học nhỏ với bảy đứa trẻ, thời gian làm việc thời gian tan học và được nghỉ hai ngày, vừa vặn Việt Tần cũng nghỉ làm trong thời gian này, có thể trông con."Ngày hôm nay chúng ta sẽ học một nốt nhạc mới, đọc theo cô nào ——fa."Ngay sau đó, một đám trẻ con không xê xích cậu bao nhiêu, bắt đầu ——"fa—— "Khang tổng rõ ràng nghe được, trong đó còn lăn lặn một bạn nhỏ đọc——"Hoa—— ""fa—— ""Hoa—— "Lặp lại mấy lần sau đó, bên trong cái bi bô "hoa" rốt cục đã biến thành "phát" .Điều này không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là, bảy đứa trẻ đồng thời chỉ huy dàn nhạc, hát, ma âm vang lên.Từ nhỏ Khang tổng đã tiếp nhận giáo dục tại gia đình, ngay cả trường học cũng không đến mấy lần, loại tình cảnh này đối với cậu mà nói quả thực là dằn vặt.Buổi chiều Việt Tần bị kẹt xe nên mới về trễ, nhanh chóng đến trung tâm nghệ thuật đón con trai.Con trai ngồi ở hàng cuối cùng trong phòng học, mặt không hề cảm xúc mà nhìn những người bạn nhỏ khác, một bộ dạng thù hận vô cùng.Tình cảnh như vậy ở trong mắt người ba, rất có loại oán giận người mẹ "Mẹ có bạn nhỏ khác ở bên ngoài".Việt Tần ôm lấy con trai, chỉ xem thù hận vô cùng của cậu chính là đứa trẻ không thích mẹ của mình chăm sóc bạn nhỏ kia."Mẹ đang đi làm mà." Việt Tần ôm con trai, nhỏ giọng nói.Lúc anh nói chuyện còn nhìn vợ ở đối diện một