Đây là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình vườn trường, xét từ nội dung chính thì cốt truyện rất cũ rích.
Sau khi nữ chính học dốt bẩm sinh chuyển đến một trường cấp ba trọng điểm, cô gặp được nam chính học giỏi lạnh lùng.
Hai người trở thành bạn cùng bàn, sau đó nảy sinh tình cảm trong lúc cãi nhau ầm ĩ.
Cùng nhau học tập, cùng nhau ngắm sao băng.
Nam chính đẹp trai, nữ chính thì rất dễ thương.
Theo hệ thống, đây là một bộ truyện ngọt sủng vườn trường vô cùng đơn giản.
Nhiệm vụ chính giống như thế giới trước, vẫn là tăng giá trị sức sống của nam chính lên 100.
Nhiệm vụ phụ là điều tra nguyên nhân nam chính bơ phờ và chán nản.
Trong nguyên tác, nam chính học giỏi, lạnh lùng và đáng tin cậy hiện giờ chỉ là một cậu bé 12 tuổi mới bước vào năm đầu tiên của trường trung học cơ sở mà thôi.
Lúc này, nam chính đang đứng ngoài cửa sổ tầng 15, chân dẫm lên bệ cửa sổ chỉ rộng bằng ba ngón tay, thân hình gầy gò sắp ngã trong mưa gió.
Cơn mưa xối xả của mùa hè khiến chân cậu bé run lên vì lạnh, bàn tay nắm khung cửa sổ không còn giọt máu.
Sở Thời Từ lo lắng đi tới đi lui trên tủ đầu giường, muốn tìm một góc để nhảy xuống và ngăn nam chính lại.
Hệ thống ở trong đầu cậu la lên,【Trèo cái gì mà trèo, cậu biết bay mà!】
"Bay kiểu gì, ta có cánh đâu!"
【Cần cánh làm gì, cậu là siêu nhân nhỏ có áo choàng nhỏ và quần lót đỏ có thể bay.】
Sở Thời Từ sờ soạng sau lưng mình, thực sự tìm được một chiếc áo choàng nhỏ được cắt từ vải đỏ.
Thấy cơ thể nam chính đã bắt đầu nghiêng về phía trước, Sở Thời Từ không nghĩ nhiều nữa, chạy lấy đà hai bước rồi nhảy xuống tủ đầu giường.
Áo choàng đỏ sau lưng bay phấp phới, một lực nâng cậu lên.
Sở Thời Từ treo giữa không trung, lơ lửng tiến về phía trước, đôi mắt cậu mở to vì kinh ngạc.
Chỉ cần trả tiền đúng chỗ, đất nặn cũng có thể bay trên bầu trời?
Tiếng gió và tiếng mưa ngày càng lớn, tia chớp thỉnh thoảng xẹt qua bầu trời đêm, chiếu sáng thành phố dưới màn đêm.
Nhà Minh Triết ở tầng 15, cậu bé cúi đầu nhìn con đường bê tông khô cứng bên dưới.
Nếu nhảy từ độ cao này xuống nhất định có thể chết ngay lập tức.
Mưa tạt vào mặt làm mờ tầm nhìn của cậu bé.
Khoảng cách giữa hai tòa nhà dân cư hẹp, gió thổi qua chính giữa mang theo tiếng huýt dài nặng nề.
Tựa như tiếng gầm của quái vật, cũng tựa như tiếng gọi từ vực thẳm.
Những ngọn đèn đường trong màn mưa toả ra vầng sáng mờ nhạt, Minh Triết đưa tay về phía con đường tối tăm bên dưới.
Như thể có một bàn tay đang giữ lấy cậu bé trong đêm tối, cố gắng kéo cậu bé xuống.
Ngoài cửa sổ chẳng có gì cả, cũng chẳng có ai kéo cậu bé hết, là bản thân cậu ấy không muốn sống nữa.
Minh Triết hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại và từ từ buông tay.
Cậu bé vừa buông ngón trỏ ra thì đột nhiên cảm thấy có gì đó đập vào ngực mình.
Ban đầu cậu bé tưởng đó là giọt mưa, nhưng ngay sau đó cậu bé nhận ra là một vật thể sống.
Minh Triết khẽ cau mày, chắc là con chim ngu ngốc nào đó bị cơn mưa xối cho choáng váng nên đụng phải người vào nửa đêm đây mà.
Cậu bé mở mắt ra và nhìn kỹ lại thì thấy một tượng người nhỏ bằng đất nặn bay trước ngực mình, nó đang ra sức đẩy cậu vào phòng.
Tượng người nhỏ chỉ to bằng lòng bàn tay, trên cái đầu tròn tròn có hai con mắt bằng hạt đậu đen.
Thân xanh, quần lót đỏ, sau lưng còn có một miếng vải màu đỏ đang bay nữa.
Là siêu nhân nhỏ bằng đất nặn mà cô giáo đã dạy Minh Triết làm khi cậu bé học lớp thủ công năm lớp ba tiểu học.
Minh Triết rất có tài, mặc dù siêu nhân nhỏ không được tinh xảo lắm nhưng nó rất đáng yêu.
Cô giáo đặc biệt thưởng cho cậu bé một một bông hoa nhỏ màu đỏ, các bạn trong lớp cũng vây quanh siêu nhân nhỏ bằng đất nặn của cậu bé.
Đó là lần đầu tiên Minh Triết nghe được nhiều người khen ngợi mình như thế, vì vậy cậu bé đã mang siêu nhân nhỏ về nhà làm chiến tích và đặt nó trên tủ đầu giường.
Tình huống trước mắt quá huyền diệu, Minh Triết bị phân tâm, vô thức nắm chặt khung cửa sổ, dùng tay còn lại nắm lấy áo choàng của siêu nhân nhỏ, nhấc bổng nó lên.
Siêu nhân nhỏ bằng đất nặn tay ngắn chân ngắn, dùng sức thế nào cũng không chạm được ngón tay của cậu bé.
Minh Triết trầm mặc hồi lâu: “Ảo giác?”
Cậu bé mới mười hai tuổi, còn chưa đến giai đoạn vỡ giọng.
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, mang theo sự non nớt đặc trưng của con trai lứa tuổi này.
Sở Thời Từ lau nước mưa trên mặt, ngẩng đầu lên nhìn.
Khi thấy rõ diện mạo của Minh Triết, cậu hoàn toàn sững sờ.
Làn da của Minh Triết rất trắng, là kiểu hơi tái nhợt của bệnh trạng.
Các đường nét trên khuôn mặt vẫn chưa nở nang, trên mặt có chút phúng phính của trẻ con.
Cậu bé không có biểu cảm gì, giữa mày lại mang theo tử khí không nên có ở độ tuổi này.
Thoạt nhìn, cậu bé trông rất giống anh trai đã mời cậu ăn mì xào năm ấy nhưng nhỏ hơn anh trai đó vài tuổi.
Minh Triết lắc lắc người nhỏ trong tay, thấy nó không có phản ứng, cậu bé nhẹ giọng nói: “Ảo giác.”
Cậu bé vứt người nhỏ ra sau lưng, chuẩn bị nhảy xuống.
Minh Triết vừa nhắm mắt lại thì một vật gì đó lại đập vào ngực cậu bé.
Minh Triết cúi đầu nhìn, vẫn là tượng người nhỏ bằng đất nặn kia.
Cậu bé chọc chọc tượng người nhỏ, “Mình điên thật rồi.”
Sở Thời Từ ôm chặt ngón tay cậu bé, “Không điên! Cậu mau về phòng đi, có chuyện gì từ từ nói!”
Minh Triết không muốn để ý tới ảo giác của mình, nhưng ảo giác cứ lảng vảng bên người cậu bé.
Khi thì bay đến trước mặt cậu bé đẩy ngực cậu, khi thì bay ra sau lưng túm cổ áo của cậu bé.
Lải nhải vào tai cậu bé nói rằng cuộc sống tươi đẹp, khuyên cậu bé đừng bốc đồng.
Thấy Minh Triết không phản ứng, tượng người nhỏ bắt đầu chơi xấu.
Nó khóc lóc nói rằng nếu Minh Triết chết thì nó cũng sẽ chết.
Minh Triết búng tay bắn bay tượng người nhỏ.
Áo choàng của tượng người nhỏ bị nước mưa làm ướt sũng, nó bị dội ra xa mấy mét, sau đó vẫn loạng choạng bay về, tiếp tục cầu xin cậu bé quay trở lại.
Mưa ngày càng nặng hạt, bệ cửa sổ ngày càng trơn trượt.
Minh Triết không thể đứng vững được nữa, cậu bé lau nước mưa trên mặt và thấy tứ chi của tượng người nhỏ bằng đất nặn đang chảy xuống từng chút một.
Đôi mắt hạt đậu đen ấy đang nhìn cậu bé đầy đáng thương.
Thấy Minh Triết nhìn sang, nó chìa hai bàn tay nhỏ nhắn ngắn ngủn về phía cậu bé: “Tôi sắp tan chảy rồi, cậu mau mang tôi về trốn mưa đi.
Tôi muốn một cơ thể mới, muốn loại đất nặn không thấm nước cơ.”
Minh Triết trầm mặc một lúc lâu, sau đó lặng lẽ thở dài.
Cậu bé vươn tay tóm lấy tượng người nhỏ rồi ném vào trong phòng, sau đó khom người cẩn thận trở vào phòng.
Thấy cậu bé đã leo xuống khỏi cửa sổ, tượng người nhỏ vừa rồi còn thoi thóp lập tức bay vèo lên.
Nó bay xẹt qua tầm mắt của Minh Triết, vội vàng đóng cửa sổ lại.
Rốt cuộc cũng giải trừ được nguy hiểm, Sở Thời Từ vỗ tay, "May mà nam chính mềm lòng."
Hệ thống đã chụp mấy tấm ảnh và đang thưởng thức chúng,【Hí hí hí, tiểu shota.】
"Anh hai, anh bình tĩnh chút đi, nam chính muốn nhảy lầu đó."
【Vừa rồi tôi căng thẳng đến mức không dám nói gì luôn, tạm thời thoát khỏi nguy hiểm nên tôi muốn xoa dịu bầu không khí thôi mà.】
Hệ thống dừng một chút rồi rút ra một tấm hình,【Cậu xem, cậu nhóc thực sự là một anh chàng rất ngầu đó nha, quả nhiên nam chính nào cũng đẹp trai từ nhỏ hết.】
Trong lúc Sở Thời Từ nói chuyện với hệ thống, Minh Triết đang suy nghĩ về những gì vừa xảy ra.
Khi mình chuẩn bị tự sát, tượng người nhỏ bằng đất nặn do mình tạo ra đã sống dậy.
Cậu bé rũ mắt nhìn Sở Thời Từ vẫn đang tan chảy vì bị mưa xối ướt.
Minh Triết nhớ rõ lời tượng người nhỏ đã nói, cậu bé túm áo choàng của Sở Thời Từ để nhấc cậu lên rồi đặt trên bàn sách.
Cậu bé lấy khăn giấy lau khô thân thể cho tượng người nhỏ, tìm hộp đất nặn trong ngăn kéo và bắt đầu tu bổ thân thể của nó.
Sở Thời Từ ngoan ngoãn ngồi trên bàn mặc cho cậu bé đùa nghịch.
Minh Triết thực sự rất trắng, đèn bàn chiếu vào người cậu bé, cậu bé gần như trắng đến phát sáng.
Sở Thời Từ ngẩng đầu nhìn cậu bé, càng nhìn càng cảm thấy cậu bé giống anh trai mì xào.
Nước mưa trượt xuống tóc Minh Triết, rơi trên mặt bàn.
Cậu bé không có ý định lau khô người hay thay quần áo.
Giống như chỉ là tạm thời trở lại trong phòng, lát nữa vẫn sẽ mở cửa sổ để tự tử vậy.
Cuộc sống trước đây của Sở Thời Từ không tốt và cậu cũng từng có ý định tự tử.
Nhưng cậu tìm được biện pháp để phát tiết nên chưa hành động bao giờ.
Cậu sờ sờ ngón tay trước mặt, “Cậu có tâm sự gì có thể nói với tôi.”
Minh Triết lạnh nhạt nói: “Nặn cơ thể cho ảo giác là sự nhượng bộ lớn nhất của tao rồi.
Tao sẽ không nói hết suy nghĩ của mình với một nhân vật giả tưởng.”
“Cậu chạm vào tôi được mà, sao còn cho rằng tôi là giả.”
“Tượng người nhỏ bằng đất nặn không biết nói, cũng không biết bay.
Trong cơ thể mày không tồn tại bất kỳ một cơ quan nào cả, chỉ có mấy cây tăm xỉa răng thôi.”
Cậu bé dừng một chút, “Tao là người theo chủ nghĩa duy vật.”
Sở Thời Từ nghiến răng ừ thì không tồn tại, mấy người trước đó nói câu này về sau thế giới quan đều tan vỡ hết.
Cậu cảm thán với hệ thống, "Giọng điệu lúc thằng nhóc này nói chuyện không hề thay đổi gì cả.
Lúc mới gặp anh Ngạn, trạng thái của anh Ngạn tốt hơn nó nhiều."
Hệ thống rõ ràng không cùng tần số với cậu:【Shota mặt liệt, dễ thương xỉu.】
"Shota mà mi cũng không tha à? Ta tưởng mi chỉ thích đàn ông đích thực thôi chứ."
【Chỉ cần đẹp là tôi thích, nếu không thì cậu cho rằng tại sao tôi lại đối xử tốt với cậu như thế.
Tuy cậu đã thực hiện nhiệm vụ thứ nhất đến 90 năm và phá vỡ điểm mấu chốt của bảng xếp hạng, nhưng được cái cậu đẹp.
Mỹ nhân vô dụng, cute xỉu.】
"……"
Sở Thời Từ lần đầu tiên biết thì ra ở trong lòng hệ thống, mình là một đứa vô dụng.
Cậu cũng từng trải qua tuyệt vọng nên có thể hiểu được tâm trạng bất lực của nam chính bây giờ.
Sở Thời Từ suy tư trong hai giây, chuẩn bị nói vài câu.
Minh Triết bỗng nhiên nắm đầu cậu: “Biết đau không?”
Sở Thời Từ chưa phản ứng kịp, “Không, sao thế?”
Sau đó, đầu của cậu đã bị tháo ra.
Sở Thời Từ:???
Minh Triết ngồi trước chiếc bàn cũ nát tháo rời tượng người nhỏ bằng đất nặn thành nhiều phần và cẩn thận tu bổ từng thứ một.
Cậu bé vốn tưởng rằng lúc này ảo giác hẳn là yên tĩnh, nhưng cái đầu nhỏ bị cậu bé đặt qua một bên vẫn lải nhải an ủi cậu bé.
Đối với Minh Triết, hai chữ an ủi chỉ tồn tại trong từ điển.
Ngón tay cậu bé khẽ run, mím môi lạnh lùng nói: “Câm miệng, tao chưa thê thảm đến mức cần ảo giác dỗ mình.”
Sau đó, cho dù Sở Thời Từ có nói gì, cậu bé đều phớt lờ.
Khả năng chịu đựng của trẻ em thấp hơn nhiều so với người lớn, đặc biệt là trẻ ở độ tuổi thanh thiếu niên.
Bọn chúng nhạy cảm, hiếu thắng và nổi loạn hơn.
Tô Triết Ngạn sẽ lắng nghe Sở Thời Từ nói chuyện, nhưng Minh Triết thì không.
Cậu bé nghiêm túc sửa chữa cơ thể cho Sở Thời Từ và thay mấy cây tăm xỉa răng mới.
Sau đó, cậu bé rút ra một sợi dây rồi buộc quanh eo của Sở Thời Từ, trói cậu vào cột đèn bàn.
Sở Thời Từ nắm chặt ngón tay của cậu bé, “Cậu vẫn muốn tự sát à? Minh Triết, thế giới này rất tươi đẹp.
Chỉ có sống mới có cơ hội cảm nhận được hạnh phúc, chết rồi thì không còn gì nữa.”
Minh Triết nhẹ nhàng hất tay Sở Thời Từ ra, trong giọng nói non nớt mang theo chút nghẹn ngào: “Tao sống cũng chẳng có gì cả.”
Cậu bé còn chưa dứt lời, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng rầm.
Cửa chống trộm bị ai đó đóng sầm lại, cách cửa phòng ngủ vẫn có thể nghe thấy tiếng một người đàn ông đang chửi bới om sòm.
“Ngày nào cũng chỉ tay năm ngón với tao, con đĩ già đó, sớm muộn gì ông cũng chơi chết ả.
Một đám giả làm ông lớn với tao, thá gì chứ.
Minh Triết! Minh Triết! Ra đây!”
Một trận tiếng bước chân nặng nề từ xa đến gần, sau đó là một loạt tiếng đập cửa phòng ngủ.
“Mở cửa! Mày con mẹ nó còn khóa cửa à, Minh Triết! Mở cửa ra!”
Sở Thời Từ giật giật sợi dây trên eo, ngẩng đầu nhìn nam chính.
Sắc mặt Minh Triết trở nên trắng bệch, trong mắt hiện lên tia sợ hãi không thể che giấu.
Cậu bé không ngừng lui về sau, cơ thể run rẩy dữ dội.
Cuối cùng, dưới ánh nhìn chăm chú của Sở Thời Từ, Minh Triết trốn vào tủ quần áo.
Gã đàn ông bên ngoài chỉ đá mấy cái, cánh cửa vốn đã cũ nát không còn giữ được, bị gã dùng sức đá tung ra.
Sở Thời Từ vội vàng đứng thẳng dậy, giả vờ như mình chỉ là một bức tượng nhỏ bằng đất nặn bình thường.
Một gã đàn ông hơn ba mươi tuổi bước vào, gã cao lớn vạm vỡ, cả người nồng nặc mùi rượu.
Gã mặc một bộ quần áo vấy mỡ, cả đầu tóc cũng bết dầu.
Gã đàn ông trước tiên nhìn vào gầm giường, sau khi chắc chắn rằng không có ai bên dưới, gã lại mở cửa tủ quần áo.
Gã nắm tóc Minh Triết, kéo cậu bé ra ngoài và ném xuống đất.
Minh Triết thở hổn hển, giãy giụa đứng lên, định chạy ra khỏi phòng.
Cậu bé tuổi nhỏ, cái đầu cũng nhỏ.
Chưa chạy được mấy bước đã bị gã đàn ông túm lấy.
Mặc dù vô cùng sợ hãi nhưng Minh Triết vẫn không có nhiều biểu cảm.
Cậu bé mím chặt môi, sợ hãi nhìn gã đàn ông.
Lần lượt chạy trốn, lại lần lượt bị túm trở về.
Gã đàn ông hình như đã uống quá nhiều, miệng chửi lung tung, vừa chửi vừa cởi thắt lưng.
Hệ thống đệt một tiếng,【Cái tên bẩn thỉu xấu xí này, gã dám đánh tiểu shota!】
Sở Thời Từ vội vàng bắn ra một tia sáng để đốt cháy sợi dây quanh eo, nhìn xung quanh rồi nhặt con dao tiện ích trên bàn.
Nhìn thấy động tác cởi thắt lưng của gã đàn ông, Minh Triết trở nên càng hoảng sợ hơn.
Cậu bé lần mò chiếc điện thoại trên giường và nhanh chóng bấm gọi cho một dãy số.
Đầu bên kia truyền đến giọng mệt mỏi của một người phụ nữ, “Tiểu Triết?”
“Mẹ ơi! Cứu con, con sắp chết rồi, cứu con với!!!”
“Con sao vậy Tiểu Triết? Để chú Lưu của con nghe điện thoại đi.”
“Ông ta muốn đánh con, cứu con mẹ ơi, cứu con!”
“Con nói nhảm gì vậy? Mẹ và ba của con đều bận rộn công việc, không có thời gian chăm sóc con.
Chú Lưu của con sẵn sàng giúp đỡ, con nên cảm ơn chú ấy mới đúng.”
Minh Triết còn muốn nói gì đó nhưng điện thoại đã bị gã đàn ông giật lấy.
Gã đàn ông vừa rồi còn đầy những lời chửi thề và giọng thô lỗ, vừa nghe máy thì lập tức thay đổi sắc mặt.
Gã ngượng ngùng nói bằng chất giọng thật thà chất phác: “Chị Lý, chị với anh Minh dạo này thế nào rồi…… Không sao, không sao, chị đừng trách Tiểu Triết, con trai tuổi mới lớn đều như thế cả.”
“Em nghe giáo viên nói rằng nó bị bắt nạt trong trường, chắc là bị cái gì mà, à đúng rồi, bóng ma tâm lý.
Có thể là mắc chút chứng hoang tưởng bị hại.
Chị Lý, chị đừng lo, chủ nhật em sẽ dẫn thằng bé đến bệnh viện khám thử.
Tìm một chuyên gia tâm lý, bây giờ không phải có nhiều trẻ em có vấn đề về tâm lý sao.”
“Quan hệ giữa hai nhà chúng ta mà còn tiền bạc cái gì.
Em với anh Minh mặc chung một cái quần lớn lên, em xem Tiểu Triết